Wednesday, April 13, 2011

Sân bay buổi sáng [1]

1. 8h sáng, quán cà phê trước cổng check in sao yên tĩnh quá, Ánh Linh vẫn còn nhớ ngày này cách đây 5 năm khi cô tiễn Duy Phong đi, vẫn cái bàn này, vẫn chỗ ngồi này, 2 năm rồi, mỗi lần chuẩn bị quay lại Mỹ là cô lại ngồi đây, như chờ đợi một điều gì đó, để rồi dần đà trở thành một thói quen khó bỏ. Hít hà hương cà phê dịu ngọt từ tách latte macchiato sóng sánh trên tay, Ánh Linh chăm chú nhìn cô chủ quán đang chăm chút cho món salad sáng của mình, "salad cho buổi sáng, hay đấy", Ánh Linh nghĩ. Cô chủ quán của 5 năm trước, không thay đổi gì nhiều cả, vẫn cái dáng thanh thoát có chút Tây Phương và cái phong cách phục vụ chuyên nghiệp của một chủ quán nơi sân bay quốc tế. Phải, người cũ, cảnh cũ làm những ký ức ngày ấy trong Ánh Linh ùa về, tách cà phê nguội dần, nguội dần theo những dòng hồi tưởng của cô, đôi khi lại khẽ lách tách như những giọt vui, những giọt buồn đang rơi tõm xuống mặt phẳng đen im lặng. Đã 5 năm rồi còn gì, Ánh Linh đã thay đổi, nhiều, nhưng những gì Duy Phong để lại, thật khó mà thay đổi..."Duy Phong giờ thế nào nhỉ?"
"Kinh Kong", tiếng chuông cửa khiến cho dòng cảm xúc trong Ánh Linh như khựng lại, vỡ òa, tách cà phê chao đảo trên tay, giật mình! Cô đưa mắt lướt nhìn cậu thanh niên vừa mới bước vào, "Áo khoác đen, Converse đen, túi đeo cũng đen nốt, nhìn cũng Hàn Quốc chán nhỉ!", rồi cô quay lại với tách cà phê đã vơi hơn nửa của mình, nốc sạch, rồi quày quả xách túi chạy đi, không quên để lại trên bàn số tiền đã ghi trong menu cho tách cà phê buổi sáng của mình. "Kinh Kong"

2. 8h sáng, sân bay đông đúc ồn ào thật, Duy Phong cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi sau một chuyến bay đêm dài. Đẩy cửa bước vào quán cà phê quen thuộc. Hm, yên tĩnh thật! Vẫn cái yên tĩnh như mọi ngày, như 5 năm về trước, ngày mà Ánh Linh tiễn anh đi. Chiếc bàn cũ đã có ai đó ngồi rồi, một cô gái, tóc dài, chiếc đầm voan nhẹ màu hồng dịu, nhìn thật thích mắt cho mùa hè nắng nóng như thế này. "Một tách cà phê moka!", loại moka lạ, độc mà anh thích, lạ, độc như chính anh vậy, Duy Phong cho là thế.
"Kinh Kong", cô gái bàn bên kia chạy đi, "có vẻ như cô đang rất vội vã, chắc là trễ chuyến bay rồi!", Duy Phong thoáng nghĩ, rồi bắt đầu vẩn vơ tách cà phê của mình, một chuyến bay dài, những đêm thâu làm đồ án với những ly cà phê nguội làm anh nhớ da diết vị nóng, thơm của tách cà phê moka buổi sáng chỉ có tại quê nhà. Anh ực nhanh nửa tách, rồi bắt đầu nghĩ ngợi, đã 5 năm rồi, mỗi lần đáp chuyến bay về Việt Nam là anh lại dừng chân ở quán này, như sự hoài niệm về một quá khứ xa xôi, và rồi như một thói quen. Anh nhớ Ánh Linh, thoáng mong mỏi được gặp cô, như định mệnh, khi ấy anh sẽ ôm chặt lấy cô, và nhất định sẽ không cho cô vụt khỏi tầm tay lần nửa. Trò chơi của định mệnh! Phải, nhớ lại năm xưa Ánh Linh rất thích dùng trò này để thử anh, thử cả hai, nhưng sao lần này lại là anh, lần này thời gian lại lâu quá và dường như vô vọng quá. Nửa vòng trái đất, biết khi nào mới tìm thấy nhau. "Ánh Linh giờ đang nơi đâu?"

3. Chạy ùa ra khỏi quán cà phê yên tĩnh, chào đón Ánh Linh là sự ồn ào đột ngột ập đến, khiến cho cô như lọt thỏm giữa biển người mênh mông và bắt đầu cảm thấy trống trải. Một lần như bao lần khác, vậy mà hôm nay lại có điều gì đó như níu lấy cô, à không, đúng hơn là khiến cô khựng lại, suy nghĩ, trăn trở, một điều gì đó mơ hồ, khó giải thích được, như trò chơi định mệnh ấy! Ngày ấy, cô hay kể cho Duy Phong nghe về câu truyện Lạc Mất Và Tìm Thấy, rồi cô cũng muốn như thế, cũng muốn thử thách cái tình yêu ấy, thách thức định mệnh 2 người, thách thức anh, người yêu hiền từ luôn chiều theo những yêu cầu quái đản của cô. Rồi cũng trong một phiên chợ náo nhiệt, cô buông tay anh ra, và bắt đầu bước đi. Anh nhanh chóng tìm ra cô, lý do vì sao cô không biết, duy chỉ một thứ cô biết, "em đủ đặc biệt và quan trọng với anh để trong một biển người anh vẫn có thể nhận ra em". Cô tin điều đó và cô cũng tin vào định mệnh giữa cô và anh, không nghi ngờ, không bàn cãi thêm nửa, chỉ đơn thuần là tin tưởng tuyệt đối.
Tiếng nói tiếp viên thông báo chuyến bay giật cô về với hiện tại, thô bạo! Cô vuốt nhẹ mái tóc, cầm passport tới quầy check-in chờ đợi...

4. Duy Phong chợt giật mình, năm xưa khi Ánh Linh bắt anh chơi cùng trò Lạc Mất Và Tìm Thấy, thật sự anh đã không để cô đi, anh bước đi theo cô, chậm rãi, có khoảng cách. Anh tìm hiểu những nơi cô thường đi tới trong phiên chợ ấy, hàng quán mà cô thích, rồi anh lựa chọn một chỗ thật tốt, thật đẹp, một quán nhỏ có thức uống mà cô thích, thời ấy, cô còn mê Mocha lắm, chả biết vì sao, anh nghĩ cô mê cái tên hơn là thức uống. Và rồi, anh bất ngờ, xuất hiện ở đấy, ra vẻ vui mừng, ngạc nhiên, chút hạnh phúc, nhớ mong, anh ôm chầm lấy cô, hét lên rằng anh đã tìm ra cô, rằng cô đủ đặc biệt và quan trọng để trong một biển người anh vẫn có thể nhận ra cô. Ánh Linh đã rất hạnh phúc về điều ấy, phải, đã rất hạnh phúc. Nhưng sao giờ đây, mọi thứ lại khác hẳn, đã 5 năm rồi, 5 năm chứ không phải là 5 ngày, anh buông tay cô, dù cô đã cố giữ lấy. Phải chăng, vì anh đã buông tay, vì anh đã không níu giữ, mà Ánh Linh thật sự đã vụt mất, đã thật sự vụt mất. Anh không tin điều đó, lúc này đây, hơn bao giờ hết anh muốn tin vào cái định mệnh ấy, anh muốn tin vào cái kết thúc đẹp của Lạc Mất Và Tìm Thấy đấy, chỉ là giờ đây ai là người dừng lại chờ đợi, ai là người bước đi kiếm tìm?
Chuông điện thoại reo, Duy Phong giật mình quay lại hiện thực, trống vắng! Bạn anh sẽ tới đón anh. Anh mệt nhoài đẩy hành lí ra ngoài, chờ đợi...

Chẳng tìm được cái hình minh họa nào khác T^T Ai có hình khác đẹp hơn thì để lại comment nhé xD

No comments:

Post a Comment

Leave your comment here, and please check back in 1 or 2 days for a reply. Thank you :)

Click Subscribe by email to be announced when new comments are added :)

Hãy để lại comment và quay lại trong 1 hay 2 ngày để xem trả lời. Cám ơn :)

Hay có thể click Subscribe by email để được thông báo khi có comment mới :)