Monday, April 18, 2011

Hãy cùng tớ viết tiếp... câu chuyện cổ tích

Lãng mạn, mộng mơ, nó luôn tin vào những câu chuyện cổ tích với công chúa và hoàng tử. Một ngày đẹp trời, một "hoàng tử" đã xuất hiện trong câu chuyện cổ tích của chính nó...
“Hâm hâm dở dở” và “lãng mạn hết thuốc chữa” là những từ bạn bè thường dùng để miêu tả nó. Nó có sở thích mãnh liệt là ngồi mơ mộng hoặc nghe nhạc. Một trong những điều ước lớn của nó là có người tặng đúng 17 bông hồng giấy vào ngày sinh nhật 17 tuổi của mình, nó quyết sẽ đổ người ấy ngay lập tức. Và dĩ nhiên, điều ước ấy… không thành hiện thực. Sắp sang tuổi 18, nó vẫn là một cô bé con tràn ngập niềm yêu đời và lòng tin sâu sắc về những câu chuyện cổ tích, về hoàng tử, công chúa và nụ hôn tình yêu đích thực. Một cách tình cờ, có vẻ như chàng hoàng tử trong mộng của nó đang thực sự xuất hiện…
***
“Nhật ký, ngày… tháng… năm…
Không định nghĩa được tâm trạng của mình bây giờ nữa, mình đang ngồi ở trước ban công đón gió và nghĩ vẩn vơ về cái mặt đáng ghét ấy. Hôm nay đi lễ hội đón xuân ở trường, có chút trục trặc kĩ thuật nên chương trình không bắt đầu đúng giờ được. Ban tổ chức bật nhạc beat khuyến khích mọi người lên hát chữa cháy. Nhưng xem ra cách đó không thành công lắm, câu hát đầu tiên sắp bị bỏ lỡ. Thằng Ếch cũng trong ban tổ chức, chạy đến nhét cái micro vào tay mình, ỉ ôi:
- Hát đi bà, giúp tôi đi! Xin bà đấy!.
Miễn cưỡng, mà cũng không hẳn là miễn cưỡng, nếu đợt trước không bị ốm thì hôm nay cũng đã đăng ký tiết mục rồi, mình đứng dậy bước dần lên sân khấu.
Và cơn mưa ngoài trời đêm gió lạnh, giật mình nhớ đến anh, hãy chờ em anh nhé… Yêu anh ngàn lần hơn nữa…
Nhưng đúng vào khoảnh khắc mà thằng Ếch lấy hơi thì một giọng hát khác bất ngờ vang lên:
Một phút anh ngẩn ngơ…
Mình hầu như sửng sốt, vội vàng tiếp lời:
Một phút em thầm mơ…”
Đừng hỏi về ý nghĩ đầu tiên, dĩ nhiên là mình thấy như phim rồi, hay quá còn gì nữa. Còn sau đó, ôi, mình gần như không còn trong hội trường nữa, mình đang đi giữa cơn mưa, đang ngập tràn trong những giai điệu ngọt ngào, đang đắm chìm hạnh phúc bên “người yêu thương” trong tưởng tượng. Và tạm thời, người yêu thương của mình – hắn đang bước đến từ phía bên kia sân khấu, có lẽ là còn tỏa sáng trong mắt mình lúc ấy nữa.
…“Sớm mai dành cho nhau tia nắng đầu tiên rạng ngời…
Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay, mình hân hoan khỏi nói. Và đau buồn thế này, mình bị đánh thức khỏi giấc mơ đẹp bởi một câu nói siêu kiêu căng và ngạo mạn, hắn chìa tay:
- Lớp trưởng 12 Lý!
Mình cũng chìa tay, lấy hết bản lĩnh:
- Lớp trưởng 12 Sinh!
Hai đứa đi xuống, đến khi chương trình kết thúc mình cũng không gặp hắn thêm lần nào nữa. Mình không biết tên hắn, cũng không định tìm hiểu. Đúng là một tên con trai kiêu căng!
Nhật ký, ngày… tháng… năm…
Không thể tin được, mình gặp hắn, tình cờ ba ngày sau vụ hôm trước. Chẳng lẽ thế giới lại chật chội đến thế, chẳng lẽ Trái Đất lại thực sự tròn?
Chiều nay cái Thu bận học thêm. Nhưng trời rét, có đợt gió mùa mới, cái cảm giác gió thổi tóc bay và hình ảnh những chiếc lá cuối cùng rời khỏi cây không cho phép mình ở nhà, mình đi mua sách một mình. Chỉ có ta với con đường vắng, với gió và lá cây, mình nhâm nhi vài câu hát. Rồi một tên con trai vụt nhanh qua, chỉ kịp giật mình nhìn thấy giỏ xe tên đó đầy chong chóng. Được một đoạn thì hắn bất ngờ phanh gấp, dừng vài giây rồi quay mặt lại, sau đó quay hẳn xe lại, thốt lên:
- A! Cậu!
Công nhận là mình tương đối sửng sốt, vì đâu ra lại có lắm sự tình cờ thế, đường mình đang đi cũng chẳng phải đường đến trường, thế mà lại gặp nhau. Đã lỡ cùng đường rồi nên cũng đành nói chuyện, hắn tỏ ra thân thiện và dễ gần, nhưng cuối cùng thì vẫn là một tên kiêu căng. Trước khi rẽ, 2 đứa dừng xe lại và có một đoạn hội thoại ngắn ngắn thế này:
- Nãy vụt qua nghe tiếng cậu hát nên tớ nhận ra đấy!
Mình không tin là hắn nghe được, nhưng không tin không được.
- Ờ!
- Cho tớ mượn điện thoại! – Hắn bấm số của hắn vào máy mình – Cậu ấn tượng nhất ở tớ điều gì?
- Hả! Ờ, thì, lớp trưởng lớp lý – Có một chút nóng mặt, chẳng lẽ lại nói lúc nào mình cũng thấy hắn kiêu căng dã man.
- Vậy lưu tên tớ là Lý trưởng nhá!
Hắn trả điện thoại lại, chào mình rồi vèo một cái, biến mất luôn. Không thể không thấy bực khi gặp tên con trai như thế. Nhưng hình như mình đang không bực được. Trước lúc chào, hắn rút một cái chong chóng trong giỏ xe đưa cho mình: “Cầm một cái nhé!”. Dĩ nhiên, đấy là thứ mình thích, rất thích, nhưng chưa được tặng bao giờ, đến cho cũng không nốt! Nhưng sao hắn lại có một giỏ chong chóng, và sao hắn lại đưa cho mình? Chẳng lẽ cũng tình cờ nốt. Không biết, không biết, mọi chuyện thật lạ. Mình vẫn chưa biết tên hắn, và mình đã có số điện thoại hắn… Không, có gì đâu, cũng chỉ là hai lần gặp, vậy thôi!
Nhật ký, ngày… tháng… năm…
Có phải thế không, có phải nếu người ta tình cờ gặp nhau đến lần thứ 3 thì thực sự gọi là có duyên không? Có đáng lưu tâm không? Khó hiểu quá!
Chiều nay trời mưa, mưa phùn mùa xuân, được nghỉ học. Như mọi lần trời mưa và được nghỉ khác, mình lại lên bờ hồ. Mưa không đủ ướt áo, nhẹ đến nỗi nhìn rõ từng hạt li ti trên mắt kính. Mưa như làn sương khe khẽ rung rinh những bông hoa cánh chuồn mỏng manh, trong sáng, đẹp đến ngẩn ngơ. Dĩ nhiên là có nhạc nữa, khung cảnh như thế này mà cộng thêm một bản guitar không lời thì còn gì lãng mạn bằng. Chính xác là bài Romance, mình nghe đi nghe lại và hít thở thật sâu để cảm nhận cái se lạnh ngấm vào từng ngóc ngách trong tâm hồn. Mình lại bị buồn và vui khủng khiếp, thật bất công khi không có cách nào để kéo dài mãi những khoảnh khắc tuyệt vời này, tất cả sẽ lại trôi qua mất... Rồi ngay lúc cảm hứng lãng mạn của mình đang lên cao như thế, lại một lần nữa, hắn bất ngờ xuất hiện, vô duyên vô cớ lôi mình ra khỏi giấc mơ đẹp.
- A, lớp trưởng 12 Sinh! Đi đâu thế?
Hắn nhe răng cười, bây giờ mình mới nhìn thấy một cái má lúm đồng tiền bên trái (mình thề là không có ý định nảy sinh một tí cảm tình nào hơn nữa với hắn, nhưng trước giờ đã bao giờ kìm lòng được trước những thằng con trai có má lúm đâu!). Không biết lúc đấy trông mặt mũi mình thế nào mà hắn tắt nụ cười ngay lập tức, hơi nhăn mặt:
- Sao thế? Có gì không ổn à?
Hình như mình đã cười một cách cực kỳ thiếu tự nhiên, và tỏ ra vồn vã ngoài ý muốn nữa.
- A, Lý trưởng, lại cậu! Tớ đi vòng vòng quanh đây thôi. Còn cậu? Đi bộ à?
Đúng là không thể bỏ được cái tính kiêu căng, hắn tươi roi rói trở lại, bảo với mình là lúc nãy đi xe đạp, gửi xe rồi đi bộ quanh hồ, còn bây giờ lại chuẩn bị đi xe đạp… của mình! Mình hâm đến nỗi không lỡ bỏ ra một lời phản kháng nào mà để hắn đèo ngay lập tức. Chưa kịp nói gì thì hắn nhẹ nhàng hát:
Chiều nay trên phố chợt có cơn mưa qua
Giọt mưa vội vã như rơi bất ngờ…”
Hắn hát êm ru cả bài. Còn mình thì ngồi yên và nghe ngấu nghiến. Chưa từng có ai hát cho mình nghe như thế, hắn hát cũng hay nữa, chất giọng có chút gì đó ấm áp lạ thường. Trời tạnh hẳn, hắn đưa mình vào khu phố cổ, qua Hàng Ngang, Hàng Bông, Hàng Mã, Hàng Đào… Hắn rủ mình ăn vài món tủ. Hắn nói thích không khí se lạnh, hắn nói thích chơi guitar và nghe nhạc, thích ngắm những bông hoa cánh chuồn màu hồng đậm, hồng nhạt và trắng xen vào với nhau, thích tặng chong chóng cho người khác… Sau một vòng dài, hắn dừng ở Bờ Hồ, xuống xe, vừa cho tay vào cặp tìm cái gì đó, vừa cười nói:
- Tớ còn thích bong bóng xà phòng nữa!
Dứt lời, hắn rút cái súng bắn bong bong bọn trẻ con hay chơi ra, cười tinh nghịch. Chỉ sau một lần chớp mắt, xung quanh mình ngập tràn bong bóng, mình sung sướng đến nỗi không nỡ chớp mắt lần nữa. Hắn lại cười, mà hình như lúc nào hắn cũng cười như thế.
Không cần phải ngỡ ngàng như thế đâu! Hay không biết đây là cái gì đấy? Thế thì cho cậu này! Đây là dụng cụ tạo bong bóng xà phòng thần kỳ đấy!
Hắn như thể biết tất cả về mình, hắn hiểu mình và mang đến tất cả những điều mình mơ ước. Nhưng dường như những câu chuyện, lời nói, hành động, tất cả đều là quá nhiều cho lần thứ 3 gặp gỡ. Mình không biết nữa, có gì đó lạ lắm, có vẻ như thứ gì đó đang bắt đầu… Mình thấy vui. Và một chút lo lắng nữa…”
***
Con bé gấp quyển nhật ký lại. Có một tin nhắn vừa được gửi đến, tin nhắn đầu tiên từ số máy ấy. Nó hổi hộp mở ra xem: “Đưa Linh đi qua phố phường, bao sắc màu, bao ánh đèn, ngồi ăn một quán ven đường, Hà Nội nhẹ nhàng ấm áp, dịu dàng đậm chất thơ”. Nó mỉm cười, bật máy nghe nhạc và để repeat one bài hát “Accidentally In Love”. Cuộc sống thật kỳ diệu!
 
Nhưng không chỉ có vậy, đằng sau câu chuyện như cổ tích trên có một bí mật nhỏ mà con bé chưa được biết!
Khoảng 2 tháng sau, vào một chiều bờ hồ lộng gió:
- Thật không ngờ nhỉ, tại sao tớ với cậu lại có thể tình cờ gặp tới 3 lần liền!
- Ờ… Cậu thực sự nghĩ là tình cờ à?
- Gì cơ? – con bé sửng sốt.
- Uhm, rồi cậu cũng phải biết. Ừ thì, tớ là ganba fly high! ^^
- Gì cơ! Cậu đã add nick tớ từ trước? Cậu đã biết tớ từ trước?
- …Chắc thế!
- Hôm hát Cơn mưa tình yêu?
- Thấy cậu hát nên tớ mới chạy đi kiếm mic hát bằng được...
- Chong chóng?
- Tớ biết cậu thích chong chóng… Với biết cậu hay đi mua sách đường đó.
- Còn gặp ở bờ hồ?
- Hôm ấy hơi mưa, Blog của cậu cứ nhắc đến mưa là có bờ hồ, nên tớ đến…
Nó tròn mắt nhìn cậu bạn, cảm thấy giấc mơ của mình sụp đổ.
Tất cả đều đã được sắp đặt, chẳng có câu chuyện cổ tích nào cả, cũng không có điều tình cờ nào hết…
Trong khi đó thì hắn vẫn cầm máy nghe nhạc bấm bấm một cách bình thản.
Tại sao lại như thế?
Hắn lại cười trong sự ngỡ ngàng của nó:
- Vì tớ là tác giả câu chuyện cổ tích của cậu, hãy cùng tớ viết tiếp nhé! Nhưng lần này là câu chuyện của chúng mình! Được không?
Hắn chụp headphone vào tai con bé, rồi lấy tay quay đầu nó ra phía trước. Những giai điệu vui nhộn của bài hát “I’m a believer” vang lên,  nó dần quên đi nỗi tủi thân ban nãy, thả lòng người để đắm chìm trong âm nhạc và cảm nhận hơi ấm của một bàn tay đang nhẹ nhàng nắm lấy tay nó. Phải, cuộc sống thật kỳ diệu, chúng ta sẽ cùng nhau viết chuyện cổ tích!

Nắm tay em chặt nhé...


Này anh!
Nắm tay em chặt nhé…
Để em biết anh vẫn yêu em và không muốn vuột mất em ra khỏi cuộc đời anh. Và để em biết em đã thuộc về anh, đã được anh níu giữ và ôm ấp trong tim. Nắm tay em chặt, để em không bị gió cuốn đi, không bị sóng xô ra ngoài xa mãi, và mãi mãi ở bên anh…


Nắm tay em chặt nhé…
Để khi những giọt nước mắt em rơi thì trái tim em vẫn cảm thấy ấm áp vì có anh bên cạnh, hơi ấm từ bàn tay anh nhắc em nhớ rằng em không bao giờ phải chống chọi một mình trong cơn bão. Nắm tay em chặt, và nâng đỡ em dậy khi một chút chới với làm em mất thăng bằng và vấp ngã trong cuộc sống, anh nhé…

Nắm tay em chặt nhé…
Để em có thể bước cùng anh qua mọi nẻo đường, để anh dắt em chạy trên những cánh đồng lộng gió. Để ta không lạc mất nhau giữa đường phố xô bồ. Nắm tay em chặt, và ta mãi đi chung một con đường…


Nắm tay em chặt nhé…
Để em gục đầu vào vai anh ngủ thật sâu và thật lâu, để em cảm thấy bình yên vì đã tìm được một bến đỗ cho riêng mình. Nắm tay em chặt, để khi nhắm mắt thì trong giấc mơ em vẫn có thể nhìn thấy anh…


Này anh! Có khi nào anh muốn buông tay em ra?
Có khi nào anh cảm thấy mệt mỏi và muốn đi tìm một hạnh phúc mới khi những tình cảm trong anh dành cho em không đủ lớn để tiếp sức bàn tay anh nắm chặt lấy tay em nữa… Thì anh có thể buông tay em ra và đi tìm hạnh phúc mới cho riêng anh, dù hạnh phúc đó không phải là em…


Có khi nào anh muốn nắm chặt tay em một lần nữa?
Nếu anh buông tay em khi tình yêu trong hai ta vẫn còn đậm sâu, thì một ngày nào đó anh sẽ quay về nhé... Quay về và nắm chặt tay em một lần nữa...


Vậy anh à…
Nếu đã lỡ buông tay em ra, thì hãy nắm tay em chặt hơn trước, nhé anh…

~~[]~~

Sunday, April 17, 2011

Ngọt ngào hay Bình yên?

Anh à, em đã chọn bình yên. Vì em là một đứa thèm khát ngọt ngào anh à. Vậy tại sao em lại không chọn ngọt ngào, vì ngọt ngào luôn đem cho em sự ích kỷ, ghen tuông và lo lắng. Có những thứ như giấc mơ, em có nó nhưng luôn nghi ngờ và sợ hãi là em sẽ mất nó. Em quyết định bỏ ngọt ngào ra đi vì em đã không còn chịu đựng được sự dằn xé trong em...đau đớn và khó chịu lắm anh à.

Anh à, em đã chọn bình yên. Vì anh là người đem đến bình yên cho em. Nhưng bỗng dưng em lại không tin vào cái bình yên đó nửa. Con gái, luôn có sự ích kỷ, sở hữu. Phải, em là con gái. Em quá con gái đến mức giờ đây, ngay cả bình yên cũng trở nên khó tin và xa vời. Em không biết đây có phải là tình yêu, hay là sự sở hữu. Em đã bỏ lửng câu hỏi đó của anh, rằng Ngọt ngào hay Bình yên? Giờ đây em không biết nửa...

Anh à, điều em cần bây giờ là sự chứng minh. Hãy cho em tin tình yêu của anh là thật, chứ không phải một thứ xa vời, mơ hồ không thể nắm lấy được. Tình yêu anh dành cho em đang bị đánh dấu hỏi, không chỉ bản thân em, mà cả những người xung quanh em. Phải, em không nên nghe dư luận, nhưng anh biết không, nhiều câu hỏi tương tự như thế làm em phải suy nghĩ. Suy nghĩ nhiều lắm. Và bình yên trong em cũng đang lung lay...

Anh à, anh luôn im lặng khi anh hỏi, tại sao anh yêu em...tại sao vậy? thật đấy, em rất muốn nghe câu trả lời...
Anh à, xin hãy cho em biết, anh không phải là gió, anh sẽ bên em, anh sẽ không bỗng dưng một ngày lại biến mất. Anh à, xin hãy cho em biết, tình yêu trong anh là thật sự, và tình yêu đó chỉ dành cho riêng em. Hãy cho em bình yên, có được không?

Sến quá =)) ~ chút comment để phá bĩnh, chỉ là...chẳng muốn ôm thêm muộn phiền hay lo lắng gì vào lòng...chỉ là...sao mình dễ buông tay...dễ bỏ đi như thế...
It's just because, I believe in everything, except love...~ too good to be true.....

Anh

Anh hỏi em ai làm em buồn?
Anh à, là anh đó…có biết không khi em nghe cô ấy gọi, Đồ Quỷ, mọi thứ trong em vụn vỡ…em cố gắng hết sức để quên anh, để em sẽ vô tâm với anh, để em không thích anh nửa…anh à, khó quá…anh vẫn như thế…ngọt ngào và quan tâm em…em hạnh phúc…nhưng em cũng đau đớn…vì anh không chỉ làm thế với mình em…với anh, em không có gì đặc biệt…chỉ là anh muốn em vui…chỉ là anh biết em thích anh…
Em im lặng, anh lại bảo anh sẽ chôn sống kẻ làm em buồn?
Anh à, là anh đó…có biết không, em lướt FB anh mọi ngày, trân mắt nhìn Yahoo chờ đợi anh…gọi thầm tên anh…mong muốn được thấy anh…và rồi khi anh online…em lại offline…sau đó lại online…em đấu tranh giữa 1 em muốn quên anh và 1 em muốn gần anh…em đau đớn nhưng hi vọng…té ngã nhưng hạnh phúc…
Em bảo không có gì, anh bảo anh hiểu em, nếu mọi chuyện tốt đẹp, em đã không thế!?
Anh à, mọi chuyện vẫn tốt đẹp…chỉ có trái tim em là không…mọi chuyện vẫn tốt đẹp…chỉ có tình cảm anh dành cho em là không…cuộc sống em sẽ bình yên lắm…nếu anh không đến…nhưng nó cũng sẽ cô đơn lắm…nếu anh không đến…
Anh à, em không sao!
Chỉ là em sẽ đấu tranh để quên anh :)

A post which was marked private on my Tumblr, but I guess, it's time to live with the true me :) I'm not afraid to tell the world how I feel in the end :)

Cute Tomato

*ĐỪNG ĐỂ TÌNH YÊU TAN VỠ*



Anh. Luôn nhẹ nhàng với em như khi mình mới yêu nhá. Đừng to tiếng, đừng quát mắng em, từ những sai lầm nhỏ đến những lỗi lầm to lớn hơn.


Anh. Quan tâm em từ những điều nhỏ nhặt nhất anh nhé. Như khi mình cùng nhau đi trong mưa, chốc chốc anh vẫn hỏi em có bị ướt không. Đừng quá vô tâm, hờ hững với người yêu nhá. Em vốn nhạy cảm mà.


Anh. Chịu khó làm lành khi em hờn giận vu vơ nhá. Em là con gái mà, hay suy nghĩ vẩn vơ, hay buồn vu vơ, đó là điều đặc biệt của con gái mà. Em không thích mỗi khi giận hờn, có cảm giác mình bị bỏ rơi. Em giận đấy, nhưng vẫn muốn được nói chuyện với anh, vẫn muốn được đi chơi cùng anh. Thế đấy.


Anh. Đừng nghĩ điều gì em cũng tự làm được hết nhé. Em tự lập được đấy. Nhưng đôi khi vẫn muốn nhận được sự giúp đỡ của người yêu. Vì sao ư? Vì ai cũng muốn được người yêu quan tâm cả.


Anh. Đừng bực bội, đừng nổi nóng khi người yêu anh đôi khi cứ lải nhải hoài chuyện cũ nhá. Em chỉ nói vu vơ khi buồn bực thế thôi chẳng nghĩ gì đâu, anh ạ!


Anh. Có bao giờ anh tự hỏi, sao em lại thích nhắn tin hơn là thích gọi điện không anh nhỉ? Em muốn lưu lại những điều chúng ta nói. Chỉ là những điều ngọt ngào thôi. Để khi giận anh em sẽ đọc nó. Em không thích lời nói, vì em chẳng thể giữ được nó. Gió sẽ mang nó đi mất. Em vẫn hay đọc lại tin nhắn chúc mừng sinh nhật của anh đấy. Nhảm nhí, đúng không? Mặc kệ.


Anh. Hứa nhé, đừng để tình yêu của mình tan vỡ, như những bọt bong bóng cứ vỡ tan vào sóng, anh nhé!

~♥


Hội những người thích được ôm từ phía sau... thật chặt ♥

*NHỮNG CẢM GIÁC CHỈ KHI YÊU MỚI CÓ*



Khi yêu, cảm giác thân thuộc, thoải mái khiến bạn tin tưởng và muốn dựa dẫm. Cảm giác tự hào có thể cải thiện lòng tự trọng của một người. Bạn thấy cuộc sống đẹp và có ý nghĩa hơn.

- Một cảm xúc đẹp
Khi yêu, trong mắt chúng ta người mình yêu luôn đẹp và đáng yêu hơn cả, vẻ đẹp đó khó ai có thể vượt qua.

- Cảm giác thân thuộc
Khi thực sự yêu một người, bạn sẽ nảy sinh một cảm giác thân thuộc, chàng/ nàng khiến bạn thoải mái, tin tưởng. Giống như người thân trong gia đình, thậm chí quan trọng hơn, thân thiết và ấm áp. Những người yêu nhau thường bỏ qua nhược điểm mà người kia có, tình yêu khiến họ bao dung cho tất cả.

- Ái mộ và tôn trọng
Một tình yêu thực sự cần kèm theo sự tự hào và khâm phục từ hai phía. Nếu cả hai đều có cảm giác này, bất luận khi thất bại hay thành công, hai người sẽ cùng vượt qua khó khăn và nhìn về phía trước.

- Ngợi ca tình yêu
Khi yêu, không chỉ ngưỡng mộ, ta còn luôn muốn khen ngợi người mình yêu. Điều đó khiến hai người đều có một cảm giác hạnh phúc bất tận.

- Cảm thấy được tôn trọng
Một tình yêu lành mạnh giúp chúng ta tôn vinh lòng tự trọng, cảm thấy cuộc sống càng có giá trị, tình yêu khiến bạn trở nên độc đáo trong mắt người yêu.

- Cảm giác sở hữu
Tình yêu là sự hở hữu duy nhất, không thể chia sẻ với bất kì ai. Chúng ta cần đến hôn nhân để duy trì tình yêu. Trước khi kết hôn, hai người cần có thời gian tìm hiểu, vì vậy sự trung thực là điều vô cùng quan trọng.

- Tự do
Nếu có lí do chính đáng thì sự tự do của mỗi người cần được tôn trọng, có như vậy tình cảm và mối quan hệ mới không bị phá vỡ.

- Sự đồng cảm sâu sắc
Phần lớn chúng ta sẵn sàng hy sinh vì người mình yêu. Nếu người yêu gặp khó khăn, đau khổ, ta luôn sẵn sàng chia sẻ, coi đó như chính thất bại của mình.

Hội những người thích được ôm từ phía sau... thật chặt ♥

*10 ĐIỀU YÊU THƯƠNG*

1.Khi gặp được người mà bạn thật sự yêu thương: Hãy nỗ lực giành lấy cơ hội trở thành một nửa của người ấy bởi vì nếu người ấy ra đi, tất cả sẽ không còn kịp nữa.

2. Khi gặp một người bạn có thể tin tưởng được:
Cần giữ quan hệ tốt với người đó vì trong cuộc đời mỗi người, gặp được tri kỷ không phải là điều dễ

3. Khi gặp người đã từng giúp đỡ bạn:
Nhớ tỏ thái độ cảm kích đối với người ấy vì họ đã mang lại sự thay đổi trong cuộc đời bạn.

4. Gặp người đã từng yêu bạn:
Nên nở nụ cười cảm kích với họ vì đã giúp bạn hiểu thêm về tình yêu.

5. Gặp người từng ghét cay ghét đắng bạn:
Nên cười xã giao với họ vì họ làm bạn trở nên kiên cường hơn.

6. Gặp người đã từng phản bội bạn:
Nên nói chuyện với họ vì nếu như không phải họ, ngày hôm nay bạn sẽ không hiểu biết gì về thế giới này.

7. Gặp người bạn đã từng yêu:
Nên chúc phúc cho họ, bởi vì khi yêu, bạn chẳng đã từng mong muốn họ vui vẻ hạnh phúc đó sao?

8. Gặp người đi qua vội vàng cuộc đời bạn:
Cần cảm ơn họ đã đi qua cuộc đời này của bạn, bởi vì họ là một bộ phận sắc màu trong cụôc sống phong phú và đa dạng của bạn.

9. Gặp người đã từng hiểu lầm bạn:
Hãy nhân thể giải quyết sự ngộ nhận, bởi vì bạn có thể chỉ có một cơ hội này để giải thích mà thôi.

Và hãy cảm ơn một nửa của bạn hiện nay bởi vì người ấy đã yêu bạn, vì bạn và người ấy đang hạnh phúc.

~♥

Hội những người thích được ôm từ phía sau... thật chặt ♥
Đáng yêu thật :) Sẽ hạnh phúc mỗi ngày nhé, những người tôi yêu thương :) ♥ Bỗng dưng thèm được ôm kinh khủng...ai ôm tôi đi...>:D<

Freeeeeee

Friday, April 15, 2011

[ 15.04.2011 ]

Tình trạng hiện tại:
  • Sức khỏe: xuống cấp trầm trọng, mập lên, nhan sắc tàn tạ, thiếu ngủ, và nhức mỏi khắp cơ thể, đau bao tử và đau cổ tay mãi ko hết.
  • Học tập: sau bao nhiêu cố gắng thì điểm số vẫn đều đều: 6,7,8...sắp thi hk và đầu thì trống rỗng...
  • Gia đình: tất nhiên vẫn yêu mama mỗi ngày mỗi ngày, chỉ có dạo này mama hơi stress và nhiều việc...
  • Bạn bè: nhận ra nhiều điều và nhận ra những người bạn thật sự...cũng nhận ra được con gái, ai cũng ích kỷ và ganh tỵ cả...chỉ là ít nhiều và có thể hiện ra hay không thôi...
  • Tình cảm: vừa mới "tận hưởng" cái black valentine tự kỷ nhất cuộc đời và đang mong chờ nó sẽ tốt lên...
  • Tâm hồn: đang yếu mềm dần và đang lấy lại cái sức mạnh để bước tiếp...
  • Thói quen: blogging :)

Thursday, April 14, 2011

Trò chơi 7 ngày [ver2]

Đôi lúc bỗng nhiên ta lại muốn chơi một trò chơi thật ngốc nghếch, nông cạn chỉ để tìm cho mình những thứ hạnh phúc chỉ mình ta hiểu được. Những hạnh phúc ảo do ta chính ta tạo ra nhưng nó lại đem đến những niềm vui thật sự. Có bao giờ bạn đã từng chơi trò chơi "iu giả" chưa nhỉ???? Đọc hết câu chuyện sau đây nhé:


-Sao mày thay đổi nhiều vậy?
-Tao vẫn là tao mà
-Ngày xưa mày đâu như bi giờ.Mày giờ là dân chơi,đầu gấu nổi tiếng rồi.
-Thế thì có sao đâu.Cảm thấy k mún làm bạn với tao nữa thì bye bye
-Mày....tao từng là bạn thân của mày đó
-Thế mày có mún tao thay đổi k?
-Có!
-Vậy làm bạn gái tao đi!
Nó sững sờ k bít nên trả lời thế nào,chỉ bít nhìn theo thằng bạn đi xa dần.Nó mún Hiếu ngày xưa trở lại với nó...
....................

-Alo?-Hắn nhấc máy
-Mày có thể chơi 1 trò chơi với tao đc k?-Nó hỏi nhanh
-Trò gì?
-Trò chơi 7 ngày.Tao và mày sẽ giả làm ng iu của nhau.Mà bạn trai thì lun nghe lời bạn gái phải k?Vậy trong 7 ngày làm ng iu mày,tao sẽ khiến mày thay đổi
-.....
-Mày thấy sao?
-Tại sao mày mún tao thay đổi?
-Vì tao là bạn thân mày
-Chỉ thế sao?
-.........-Nó lưỡng lự-Phải
-Tao chơi!
Nói xong hắn cúp máy k để nó kịp nói thêm gì.Nó đã phải suy nghĩ mất 2 ngày,phân tích đủ mọi đường,vạch ra đủ kế hoạch để rồi đưa đến quyết định này.Nó k bít liệu mình có đang làm đúng k nữa.....
-----------------------------------------------------------------------------------------

Ngày thứ 1...

-Ê-Nó đang đi trên sân trường thì bỗng hắn đi đến khoác vai nó
-Làm gì vậy?-Nó tròn mắt ngạc nhiên
-Ủa?Vậy trò chơi chưa bắt đầu sao?-Hắn bỏ vội tay ra
-À...k,bắt đầu từ 0h đêm rùi
-Vậy seo?Thế mà k nói trc,bít thế đêm qua tao gọi điện phá mày-Hắn giả bộ trêu trọc nó
-Cái gì?Đánh chết giờ-Nó giơ nắm đấm lên dọa
-Hahaha,nóng thế.Đánh chết ng iu có cô đơn thì ráng chịu đó
-Hứ,ai thèm.K có thằng này thì còn thằng khác-Nó vênh mặt lên
-Thằng khác á?Mày mà đi với thằng nào tao đánh chết-Hắn giả bộ tức giận
-Hihihi,ghê nhỉ?
-Hì-Hắn gãi đầu-Mà này,đã giả vờ thì giả vờ cho giống đi,từ giờ xưng hô anh em ha!
-Êu,kinh.Thui đc roài.Nhưng mà nói trc cấm quá đà
-Bk rùi.Ăn sáng chưa?-Giọng hắn ân cần
-Hì,chưa.Đi ăn chung đê!
-Ok!
-Mà nè,anh đãi em nha!-Nó cố tính nói chữ anh và em ngọt sớt
-Ọe,bùn nôn.E hèm...Ừ,em mún ăn bao nhiu anh cũng chiều
-Hahhahaha-Cả 2 đứa cùng cười vui vẻ.

Tại canteen...

-Cho 1 xôi thịt,1 xôi trứng-Hắn gọi
-Mày vẫn nhớ tao thích ăn sôi trứng sao?
-Tất nhiên.Anh phải là ng hiểu em nhất chứ.Hahahah-Giọng hắn ngọt sớt
-Hix.K dám đâu.
Đang ngồi ăn bỗng nó để ý thấy mọi ánh mắt đang hướng về phía 2 đứa và nó hiểu tại sao
-Á à,2 anh chị này có vấn đề rùi-Mấy đứa con gái ra chỗ chúng tôi
-Vấn đề gì?-Hắn bỗng nắm lấy tay nó-Quá vấn đề ấy.Mi giờ là ng iu tớ,mý cậu cẩn thận hộ tớ
-Ồ Ồ Ồ.....
-Hì,bọn tớ....-Nó giả bộ ngượng
Vậy là tin nó với hắn iu nhau nhanh chóng đc lan khắp trường.Tin sốt dẻo là đằng khác bởi vì Hiếu nổi tiếng là dân chơi,thành phần cá biệt nhất,còn Mi lại là hội trưởng hội học sinh.Một đôi tưởng k bao giờ có thể giờ lại có thật...
Có nhìu thông tin bên lề nhưng nó k quan tâm.Nó chỉ hướng tới 1 mục tiêu duy nhất,đó là cải thiện lại thằng-bạn-đã-từng-rất-thân.
.......

Nó đang ngồi học bỗng điện thoại báo có tin nhắn
-Đang làm gì vậy,honeyyyy?
Nó bật cười vì tin nhắn củ chuối của hắn,rồi hí hoáy nhắn lại
-Em đang đi chơi với zai anh ạ.Vui lém đó-Nó công kích
-Hả,em dám...Đc,thằng đấy là thằng nào để anh đến...cho tiền.Hahhahah
-À đc.K cần đưa nó đâu,đưa cho em cũng đc rùi mà.
-Mơ đi!Hì.Hỏi thiệt đó,em đang làm gì vậy?
-Em đang học chứ còn làm gì.Chắc anh đang chơi hả?
-Ke ke,chỉ có ng iu anh là hỉu anh nhất thui.
-Liệu hồn,cứ từ từ em sẽ chỉnh đốn lại anh.Thui em phải học đã,nhìu bài quá>”<
-Hix,ghét ghê.Ưhm,học tốt nha em.Chúc em ngủ ngon!
-Hì.Chúc anh ngủ ngon.Nhớ mơ về em nha!!!
-Sao em chúc kỳ vậy?Chúc anh ngủ ngon mà bảo anh mơ đến em chả khác gì gặp ác mộng
Nó và cả hắn cũng ngồi cười vui vẻ.Trong lòng nó bỗng có cảm giác ấm áp lạ kỳ...nó đã thoáng nghĩ...đây k chỉ là giả vờ...
-------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày thứ 2
-Mi ơi,Hiếu gọi nè-Mấy đứa con gái lớp nó dài giọng ra trêu nó.
-Quỷ xứ-Nó lườm iu lũ bạn rùi chạy ra cửa-Anh tìm em có chuyện gì vậy?
-Em ăn sáng chưa?
-Hì,em ăn rùi.Hum nay mẹ nấu ở nhà.
-Chán ghê.Haizzzz,anh chưa ăn
-Hì,em đi cùng anh nha
-Ừh
Nó tự thấy tài đóng kịch của 2 đứa thật quá xuất sắc.Rõ ràng đang giả vờ mà vẫn nói đc những lời tình cảm như vậy thì quả là...Mà tại sao chưa có hãng phim nào đến kiếm nó đi đóng phim nhỉ?Diễn viên triển vọng thía mà ^.^
-Chiều em qua nhà anh nha
-Hả?-Đang ăn nghe nó nói xong hắn suýt rớt cả miếng thịt trg mồm(Mất vệ sinh quá>”<)
-Tao sẽ đến quản mày học bài.Còn nhớ trò chơi của chúng ta chứ?
-Haizzz,mệt rùi.Thui đc rùi,tùy mày.
-Hì-Nó mỉm cười nhìn hắn ăn mà cảm nhận rõ từng nhịp tim đang đập...
......

-Xuống mở cửa cho em đi!-Nó gửi tin nhắn cho hắn
10 phút sau
-Hơ hơ,bùn ngủ quá.Sao mày đến sớm thế?-mặt hắn hẵng còn ngái ngủ ra mở cửa cho nó
-Nhìn lại đồng hồ đi,3h rùi đó con heo-Nó nhăn mặt
-Hix,bình thường 4h tao mới dậy cơ-Hắn phụng phịu như con nít
-Mày vẫn k bỏ đc cái tật xấu đấy.Nản.Thui làm vệ sinh nhanh đi còn học nữa-Nó đẩy hắn vào phòng.
Nó đi quanh nhà hắn xem xét.Mọi vật vẫn thế,giống hệt hồi 2 năm trước,khi mà bọn nó còn chơi thân với nhau và ngày nào nó cũng đến quản hắn học.
-Vẫn như xưa hả?-hắn đã đứng sau lưng nó từ lúc nào
-Ừ.Chỉ có ng thay đổi-Mắt nó đượm bùn
-Thôi đi!-Hắn có vẻ cáu
-Tao nói có gì sai sao?******...giờ sao rùi?
-Đừng nhắc đến bà ta trc mặt tao.Mày có mún học nữa k đây?
-Học ở đâu đây?-Nó k dám nói thêm vì bk rõ tính khí của hắn thế nào mà.
-Phòng khách!-Hắn lạnh lùng quay lưng đi,điều đó làm nó bùn và hơn cả là...đau...
-Mai lớp mày học gì?
-K bk,có chép thời khóa biểu đâu.
-Mày thiệt là.May mà tao thông minh đã đi lấy TKB của lớp mày
-Ế,xí,ghét cái mặt
-Hì
1 tiếng sau....
-XONG!-Hắn hét lên sung sướng
-Mày cứ làm như vừa thoát cực hình đấy nhỉ?
-Chuẩn lun!
-Mày...mà mày học tốt thế cơ mà.Sao...điểm lúc nào cũng kém thế?
-K thích học.Đơn giản.Ê,đi ăn kem k em?-Hắn nháy mắt
-Ăn kem à?Anh khao nha!
-Hix,đồ kiệt sỉ.Đc roài
-Đi thay đồ nhanh lên.Em còn phải về nữa đó.
......

-Chị ơi,cho 1 socola và 1 vani-Hắn gọi
-Ủa?Vẫn nhớ em thix ăn gì sao?-nó có chút ngạc nhiên
-Quen nhau lâu vậy rùi mà.Với lại trí nhớ của anh tốt lắm.Keke
-Đừng nổ quá.Tưởng phải nhớ sở thix của các em nên quên con nhox này rùi-Nó giả bộ dỗi
-Sao mà quên nổi.Em như ma ám anh ý,mún quên cũng k đc.
-Á,anh mún em cho 1 trận k hả?
-Hix,em xin lỗi chị.Chị thì em sợ rùi-Hắn giả bộ sợ sệt làm nó phì cười
Cả 2 đứa nói chuyện rất vui vẻ lắm.Bọn nó cùng ngồi ôn lại những kỷ niệm vui buồn bên nhau ngày nào.Rồi hắn còn đưa nó về tận nhà.Cả 2 đứa như k mún xa nhau.
“Tít tít”-Chuông báo tin nhắn của nó kêu.
-Hum nay anh đã rất vui.Anh nhớ ngày xưa khi chúng ta luôn bên nhau.
-ừ,em cũng nhớ,nhớ lắm.Có thể vì em mà trở về như xưa k?
-Em k thể chơi với con ng bi h của anh sao?
-Có lẽ là k.Em k bk.N...nên nhớ trước kia và cả bây giờ,tao và mày chỉ là bạn thui.
-Ừ,chỉ là bạn!
Nó đọc tin nhắn,cảm nhận rõ nỗi buồn của hắn.Nó cũng buồn.Nó k bk tại sao bản thân lại cố chấp như vậy,nó đã từng nghĩ đến lỡ 1 ngày nó đánh mất hắn mãi mãi thì nó bk phải làm sao cả.Nhưng nó vẫn giữ mãi...trong lòng.Nó k dám hay sợ phải nghe lời mà nó k mún nghe.Nó chán nản,k buồn nhắn tin chúc ngủ ngon cho hắn nữa mà lăn lên giường ngủ lun.Nó k mún đối diện với hắn lúc này.Nó thật là hèn nhát khi chỉ bk chạy trốn.Nó ghét bản thân quá!
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ngày thứ 3
Bây giờ đã là giờ ra chơi rùi thế mà nó vẫn chưa thấy hắn đâu.Bình thường hắn đến tìm nó từ đầu giờ cơ.Nó thấy trống trải,thấy thiếu thiếu.
-Ê,làm gì mà trầm tư ghê vậy?-Nhỏ bạn thân ra hỏi nó
-Ơ..k có gì.Đang nghĩ bài học ý mà.
-Thui đi,sách mày giở đi mãi tận đâu thế kia thì học cái gì.Đang nhớ Hiếu hả?Hum nay chưa thấy cậu ta đâu cả
-Mày đừng nói linh tinh.Tao mà thèm nhớ hắn
-Sao?Cãi nhau à?Chẹp chẹp,mới có 2 ngày đã cãi nhau thì sau này k yên bình đc đâu.
-N mày ơi,nếu h tao đi tìm hắn thì có sao k nhỉ?
-Sao là sao?Ng iu tìm nhau thì có sao.Thời buổi này cọc đi tìm trâu hoài,lo gì.-Con bạn nó luôn bên cạnh giúp nó giải quyết mọi rối rắm,nó yêu con bạn vô cùng
-Hì,cảm ơn mày nha.Iu mày ghê!-Nó mỉm cười rùi chạy đi.Ừ nhỉ,nó k nên cứ tiếp tục cố chấp như vậy
.......
-Bạn ơi,Hiếu đâu?-Nó khều khều 1 đứa lớp hắn ra hỏi
-Hiếu....cậu ấy...-Nhỏ đó có vẻ sợ sợ k dám nói cứ nhìn qua tụi bạn cầu cứu
-Hiếu ở đâu mà bạn k nói cho tớ bk đc?-Nó bắt đầu thấy sốt ruột
-À,Hiếu..cậu ấy nghỉ mấy tiết đầu,chưa thấy đến lớp-1 thằng lớp hắn nhảy ra nói.Nó bk bọn đấy nói dối n có hỏi nữa cũng vô ích.
-Cảm ơn-Nó lạnh lùng bỏ đi,còn nghe rõ tiếng thở dài của tụi kia.
Nó thấy lo lo sao ý.Hiếu là học sinh cá biệt trong trường,nó bk quá rõ bọn lớp hắn che dấu cho hắn tức là có việc.Nó có linh cảm k lành.
......
“Tùng..tùng”
Cuối cùng đã đến giờ về,suốt mấy tiết cuối nó chả tiếp thu đc gì.Trong đầu nó chỉ toàn hình ảnh của hắn làm nó k tài nào tập trung nổi.Nó lững thững đi xuống bãi gửi xe,mặt buồn rười rượi.
-Mi ơi....-Nhỏ bạn nó chạy đến,thở hổn hển-Hiếu...hiếu..
-Hiếu làm sao-Nó bỗng cuống lên
-Cậu ấy....đánh nhau ở ngoài cổng trường.Vụ này to lắm.Cậu ra can Hiếu lại đi
Nó vội vàng chạy ra cổng mà quên cả việc cảm ơn bạn kia.Có lẽ hắn quá quan trọng với nó sao?Một đám đông vây quanh,nó bk chắc trong đó là hắn.Mấy đứa thấy nó đi đến sợ sệt tản ra chỗ khác,căn bản tụi nó sợ bị hội trưởng cho vào phòng kỷ luật hết thì chết dở.Nó k quan tâm,nó ra đây k phải với cương vị 1 hội trưởng mà là ng iu của hắn.
-Duy nói tớ nghe chuyện gì vậy-Nó chạy đến chỗ Duy-đứa bạn thân của Hiếu
-Ơ..sao cậu bk mà ra đây?
-Hỏi thừa,nói nhanh đi-Nó đứng nói chuyện với Duy mà mắt cứ nhìn về phía hắn.Hắn đang đứng ngay chính giữa đấu khẩu với 1 thằng lớp trên.Hắn vẫn chưa bk nó đến
-Thì tại....hồi ra chơi...mấy thằng lớp 12 kia gọi Hiếu đi nói chuyện rùi đấm nó 1 cái,còn khiêu khích nó cuối giờ đánh nhau.Hiếu tức quá nên giờ...thành ra vậy đó
Nó bk ngay mà,lại có chuyện.Những lần trước nó đã giả điếc khi nghe hắn đi đánh nhau,nó nể tình mười mấy năm bạn bè,nó k nỡ đưa hắn lên ban giám hiệu.Nhưng giờ,với cương vị là 1 bạn gái,nó k mún giả vờ như k có chuyện gì nữa.Nó bỏ cặp sách ra tính đi đến
-Cậu đi đâu vậy?-Duy bỗng giữ nó lại-Thằng Hiếu sĩ diện cao lắm,cậu mà vào can vớ vẩn nó đánh lun cậu đấy.
-Thách hắn đấy.Cậu cứ để yên tớ giải quyết vụ này.-Nó vùng tay ra bước vào
-Sao,có giỏi nhảy vô đánh đi mày-Thằng lớp trên khiêu khích hắn
-Mày k phải khích.Nếu thực sự mún giải quyết bằng vũ lực thì nhào vô.Đừng đứng đó sủa nữa,điếc tai lắm rùi đấy-hắn k vừa,nói shock lại tên kia
-Mày,đc.Anh em xông lên.
-Dừng lại-Nó hét lớn
Lúc này tất cả mọi người mới nhận ra sự có mặt của nó.Mấy thằng kia hoảng,tính chuồn nhưng thằng cầm đầu giữ lại,mặt vênh lên nhìn nó
-Ô,hội trưởng đó à?Ra đây tính xử lý tụi này hay...giúp thằng ng iu mày vậy?
-Mày mún nghĩ sao cũng đc.Tao k nói nhìu đâu,cho mày cơ hội cuối.Ngay lập tức rời khỏi đây tao sẽ tha cho tụi mày vụ này
-Hơ,mày nói hay ghê.Mày giờ cũng đổ đốn rùi,chả còn uy tín nữa đâu mà nói vậy.Ai bảo mày yêu ai k yêu lại yêu thằng Hiếu thì hỏng rùi.Hahahahah-Thằng kia đắc trí
-Ok.Mày đã chọn rùi đó nha.Giờ,đứa nào mún đánh nhau thì nhẩy vào đánh với tao.Ok k?-Nó đứng giữa 2 bên nói
-Mi,em làm gì vậy.Bọn anh k đánh em nhưng bọn nó thù em lâu rùi,nó k tha cho em đâu-Cuối cùng hắn đã chịu lên tiếng,nó thấy rõ sự lo lắng hiện lên trên gương mặt hắn và nó thấy vui.
-Anh lo cho bản thân đi.Em chưa hỏi tội anh dám đi đánh nhau đó.Để coi tụi nó làm gì đc em?-Nó tỏ vẻ giận
-Em có thể xử anh sau đc k?Giờ em tránh qua 1 bên đi.Anh k mún em mạo hiểm-Hắn thực sự quan tâm đến nó,lo cho nó vô cùng
-Em k sợ,em k mún anh bị thương
-Anh cũng k mún em bị thương!-Hắn quát lớn
-Hahahaha,tình cảm gớm nhỉ?Thế nào,đứa nào sẽ chết trc đây?-Thằng kia bỗng cười phá lên châm chọc
-Ê,mấy cậu lo giữ chặt Hiếu cho tớ,nếu làm tốt tớ sẽ tha k cho các cậu lên ban giám hiệu
Nó vừa nói xong lập tức bọn Duy túm chặt lấy Hiếu,tụi nó hiểu Mi mún tốt cho hắn và tụi nó cũng mún bảo vệ hắn
-Thả ra!-Hắn cố vùng vẫy
-Nào,thằng nào mún nộp mạng trc-Nó quay ra nói đầy khiêu khích
Thằng kia cười khẩy rùi phẩy tay cho lũ đàn em xông lên.Nó vẫn đứng yên,mặt lạnh băng...Đột ngột..nó nhảy lên,tung cú đá vào mặt 1 thằng và liên tiếp đánh nốt những thằng khác.Nó thân liễu yếu đào tơ mà khỏe phết,đánh phát nào là giặc nằm im phát đó.>”<
Mọi người đứng chết chân há hốc miệng nhìn nó.Ai biểu nó dấu tài kỹ vậy.Mấy thằng lớp 12 sợ tái mặt chạy hết cả lũ đi
-Tao còn nhớ mặt bọn mày đó.Mai chuẩn bị lên phòng kỷ luật nha!-Nó còn gọi với theo dọa bọn kia,nó đắc chí cười thích thú.
-“Cốc”-Á
Đang mải cười nó bị hắn cốc nguyên cho 1 cái đau điếng
-Làm gì vậy?-Nó hét lên
-Sao lại dại vậy?Nhỡ k bk võ thì phải làm sao?-Hắn rõ ràng đang lo lắng cho nó
-Nè,có võ mới dám nhảy vô chứ k đã trốn đi lâu rùi.Ngu gì.Hihihi
-Hì-Hắn phì cười,tự dưng hắn thấy nó thật đáng yêu.
-À mà còn vụ đánh nhau thì....
-A,anh sẽ chuộc tội bằng cách đưa em về nhà đc hem?Tốt quá còn gì.hì hì-Chưa đợi nó nói xong hắn đã nhanh miệng
-Tính kỹ nhỉ?-Nó lườm yêu hắn 1 cái rùi cũng vội nhảy lên xe để hắn đưa về.Nó thấy vui vui trong lòng.
.........
-Anh bị bọn nó đấm phải k?Còn đau k?-Tối nó nhắn tin hỏi thăm hắn
-Hì,có là gì đâu.Chuyện thường ý mà.
-Thường!Liệu hồn đó nhe!Để khi nào em đánh anh cho anh bk thế nào là thường
-Hix,em xin chị tha cho em.Em chót dại lần đầu.Huhuhu
-Hihihi,ừ,nể tình lần này chi tha nha.Mà đã bôi thuốc chưa?Nhớ ngủ sớm đó đừng thức muộn.
-Yes sir!
-Good night!
-Good night...XXX
Nó mỉm cười hạnh phúc rùi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Còn 4 ngày nữa thui...nó chìm sâu vào giấc ngủ cùng con số 4...ngắn ngủi

Ngày thứ 4
Giờ ra chơi,nó ngồi trong lớp 8 cùng lũ bạn.
-Miiiiiiii ơiiiiiiiiiii!!!!!!!
Nó giật mình bởi tiếng gọi thất thanh của ai đó.Lạ,nhìn ra ngoài cửa lớp mất 5 giây nó mới thấy cái mồm bù lu bù loa kia xông tới.Hóa ra là hắn.Vẻ mặt tươi roi rói,hớn hở như đứa trẻ chuẩn bị khoe gì đó cộng thêm cái giọng gọi mà chưa thấy mặt đã thấy tiếng của hắn nó đoán ngay có chuyện gì đó vui lắm
-Mi ơi...Hộc hộc...-Đứng trc mặt nó mà hắn thở hổn hển nói k thành lời nữa
-Khiếp,làm gì mà chạy kinh vậy?-Nó nhăn nhó hỏi
-Hì...hờ hờ...Mệt qué!-Hắn cố lấy hơi-Vợ iu ơi,chồng có tin vui nè(Nghe như là có chửa ý nhỉ >”<).Ta da!
Hắn cười tươi khoe trc mặt nó mấy bài kiểm tra với những điểm 9,10 chói lòa.Nó ngỡ ngàng giựt vội mấy bài kiểm tra đó xem xét thiệt kỹ
-Hi hi.Thấy chồng đỉnh chưa?-Hắn vênh cái mặt lên
Nó thấy vui vui trg lòng,k ngờ hắn vì nó mà chịu thay đổi thiệt sao?Nó cảm thấy hạnh phúc vì trong hắn nó cũng chiếm vị trí quan trọng.
-Xí,cũng nhờ công đây cải tạo thui-Nó vẫn thix bướng bỉnh k chịu khen hắn.Mặt hắn nhăn vào,có vẻ thoáng buồn
-Hix,mất công chạy đến đây,mệt bở hơi tai.Đã k đc 1 lời hỏi thăm mà cũng chả có đc 1 lời khen.Huhuhuh,sao ng iu tui ác thế zậy?
-Hahahahhaha-Cả lớp nó với mấy đứa lớp khác đứng ngoài xem nãy giờ cười phá lên làm hắn đỏ ửng mặt.Cũng phải,từ hồi vào cấp 3 đến giờ,hắn bỏ hẳn cái tính trẻ con kia đi,lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng.
Nó cũng bật cười,tự dưng thấy hắn đáng iu quá.^.^
-Thui đc rùi,em sẽ thưởng vì những cố gắng này của anh,chịu hem?
-Chịu chịu liền-Mặt hắn hớn hở như 1 đứa trẻ kon
-Hì,xuống canteen đi em mua cho cây kẹo mút ăn.
-Hả?
-Hahahhhahah
Mặt hắn thì ngẩn tò te còn lũ bạn nó đc thêm 1 tràng cười
-Đi nào!-Nó nắm lấy tay hắn kéo đi
-K đi.K thèm ăn kẹo mút đâu-Hắn nũng nịu
-Đi nào,anh k đi thì em k thưởng cho nữa đâu.Mất quyền lợi ráng chịu
-Hix,đi vậy.Thà có còn hơn k.-Hắn tiu ngỉu đi theo nó.
Nó dẫn hắn đi lên sân thượng.Hắn ngạc nhiên hoi nó
-Ủa?Canteen trường mới chuyển lên sân thượng từ hồi nào vậy?
-Hì,em có quà cho anh mà.
Lên đến sân thượng,nó chạy nhanh ra lan can dang rộng tay ra,đón lấy làn gió mát trong lành kia.Hắn nhìn nó khẽ mìm cười,nó thật dễ thương.Hắn bỗng thấy tim mình đập loạn nhịp.Cái cảm giác quen thuộc ấy ùa về mà đã lâu lắm rùi hắn mới cảm nhận lại.Hắn mún ôm nó và giữ chặt trong vòng tay mình.
-Ê!-Tiếng gọi của nó làm hắn giật mình,thoát ra khỏi những suy nghĩ riêng tư mà chắc nó chả bao giờ bk đc.-Em tặng anh đó,hãy tận hưởng đi.
-Hả?-Hắn nghệt mặt nhìn quanh-Em tặng gì vậy?
-Hì,thì làn gió mát lành này.Anh hãy thử mở rộng vòng tay,đón nó vào lòng và để nó thổi bay những muộn phiền.Thoải mái lắm đó.
Hắn mỉm cười.Nó vốn là đứa mộng mơ vậy.Nhưng lần đầu tiên,hắn làm theo nó,đưa tay ra đón gió.Hắn cảm nhận thấy làn gió thổi khắp người hắn,thổi bay đi những mớ bòng bong lúc này.Nhưng...đó có lẽ chỉ là tạm thời,với hắn nó mới chính là làn gió mát giúp hắn đc yên bình,thanh thản.
-Anh k thix quà này.Anh mún em tặng anh quà khác.-Hắn bỗng quay ra nói.
-Tham vừa thui.Anh đã đưa tay ra đón nhận tức là đã nhận quà,k có quà nữa đâu.
-Hì,gió tặng anh chứ đâu phải là em.Em chỉ có công chỉ cho anh thui.Anh mún em....tặng anh 1 nụ hôn-Hắn nhìn thẳng vào mắt nó mà nói.Nó giật mình,tim bỗng đập loạn nhịp.Nó thấy má ửng hồng lên.
Nó k nói đc câu nào,cố trốn tránh ánh mắt của hắn.
-Thôi đi.Rốt cuộc chúng ta cũng chỉ đang giả vờ.Cho tao xin lỗi,món quà đó k bao giờ tao đc đâu-Mắt hắn sâu thẳm nỗi buồn.hắn quay bước toan bỏ đi.
Bỗng...
Một bờ môi nhẹ nhàng,mềm mại đặt lên môi hắn.Hắn cảm nhận rõ vị ngọt của nó dù chỉ đc có vài giây.
Nó đã kéo hắn lai,khẽ hôn hắn...
Mặt cả 2 đứa đỏ như quả cà chua.K ai dám nhìn ai.K gian im lặng lạ thường.Có thể chúng nó k bk nhưng lúc này,trái tim cả 2 chắc chắn đang cùng đập 1 nhịp.
-Quà của em đó.Mong anh mãi nhớ!-Nó cố gắng lấy hết hơi nói,1 phần để phá tan cái k khí này đi.
Hắn nhìn nó trìu mến mỉm cười..hạnh phúc.
-Đã tặng thì tặng cho chót đi.Cho xin thêm cái nữa-Hắn cười tinh nghịch nhìn nó
-Này,đừng có đc đà lấn tới nhá.Ở đó mà mơ đi.
Nói rồi nó bỏ xuống.Hắn chạy vội theo,rất nhanh,hắn nắm chặt lấy bàn tay nó.Nó cũng lặng lẽ nắm lấy tay hắn.Trong lòng dội lên niềm vui khó tả.
.........
Nó mệt nhọc dắt xe ra khỏi lớp học thêm.Mệt thiệt,1 ngày của nó chỉ toàn học với học...
-Mi ơi,ghê nhỉ?Đến đón nhau cơ đấy-Đứa bạn cùng trường đá lông nheo với nó.Nó chả hỉu gì nhìn theo hướng đứa bạn chỉ.Hả?Bên kia đường,hắn đang đứng đó vẫy tay tươi cười nhìn nó.
Nó dắt xe chạy nhanh sang ngạc nhiên hỏi
-Ủa?Sao lại ở đây?
-Đi đón ng iu tan học k đc à?Hì
-Kinh,chu đáo ghê.
-Chuyện,tao vốn là mẫu bạn trai lý tưởng mà-Hắn vênh mặt lên
-Thui,xuống đi ông tướng,lên cao quá đó.
-Hứ,mày chỉ giỏi mỗi việc làm ng khác nhục chí thui.-Hắn giả bộ phụng phịu
-Hihihi,nghề của tao mà lỵ.
-Ê,đi ăn gì k?Thấy em mệt quá đó-Hắn nhẹ nhàng hỏi,nó hơi sững sờ,thấy vui vui rùi mỉm cười trả lời nhẹ nhàng
-Hì,đi uống trà sữa đi anh!
Thế rùi 2 đứa cùng đạp xe vui đùa cùng nhau dưới ánh nắng lung linh.Dường như cả con đường chỉ thuộc về mình bọn nó....
..........
“Tít tít”
Nó chạy nhanh ra lấy điện thoại,nó bk chắc chắn đó là tin nhắn của hắn mà.Dạo gần đây nó rất hay mong ngóng tin nhắn của hắn,như 1 đứa trẻ con vậy.
-Đang làm gì vậy,vợ iu!
-Tất nhiên là đang học rùi.Hỏi thừa.Mà anh đã học chưa đó?Mai lớp anh có KT 1 tiết toán đúng hem?-Nó vừa nhắn lại vừa mỉm cười
-Hả?Sao em bk?Em điều tra anh đó à?
-Hihih,mún bk dễ k ý mà.Bạn của em học lớp anh đâu ít.
-Hix,bọn phản bạn,mai anh phải đến xử chúng nó mới đc.
-E hèm,”xử” á?Mún em xử anh trc k?
-Á đừng.Hi hi.Đùa mà,đừng nóng.
-Hì.Liệu hồn.Học bài đê!
-Bk rùi.Hix hix.Ng iu tui thật ngoan quá đi.
-Hì hì.Anh nhớ học bài cẩn thận nha.K đc điểm cao thì đừng nhìn mặt em nữa.
-Anh bk rùi.Anh hứa mà.Mà nè,điểm cao là khoảng 5 điểm thui đúng hem?Hahahahha
-Em k đùa đâu.Anh cứ nhớ đấy.Thui học bài đi còn đi ngủ sớm nữa đó.
-Yes madam!Ngủ ngon nha con hổ của anh.
-Cái gì?Anh dám nhắc lại k?Mai em đến xử anh sau.Ngủ ngon nha con lợn của em
Nó ngồi ôm điện thoại tủm tỉm cười và nó bk ở đầu dây kia có ng cũng đang điên điên như nó.

Ngày thứ 5
Hắn ngồi trong lớp nhìn quyển sách mà thấy nản.Nếu k phải vì nó hắn đã chả chăm chỉ đột xuất mà ngồi học bài thế này.Hắn thấy mình thật ngốc khi hi sinh vì ng ta mà ng ta lại k bk,k hỉu...
-Kinh,mày chăm chỉ nhỉ?-Bỗng thằng Duy nói,kéo hắn thoát khỏi những suy nghĩ bộn bề
-Chăm gì.Hix
-Mày vì Mi nhỉ?Iu nó ghê thế sao?Liệu có lại chơi đùa như những lần trc k đó?
-Đừng nói linh tinh.Mi khác xa với bọn con gái tao quen.
-Uhm,tao cũng thấy mày quen với Mi là tốt...nhưng...có điều mày nên giữ cho cẩn thận.Dù gì Mi cũng là tầm ngắm ngon lành của khối thằng con trai,mày có đc nó là phúc lém đấy.
-Bk rùi mà.Sao tự dưng mày lại tốt thế?Tưởng gái thì mày dành với tao bằng đc chứ.
-Hehe,chị Mi khoai lắm,em k dám mơ tưởng đến đâu.
-Hahahah-Cả 2 thằng cười như điên.
-Uhm,phải đó.Giữ cho chặt vào-1 giọng nói mỉa mai vang lên,2 thằng khó hỉu nhìn lên.Hóa ra là nhỏ Nga-con nhỏ này vốn thix Hiếu lâu rùi,chả phải hạng ng tốt đẹp gì cả.
-Nè,k còn việc gì sao mà nghe lén thế mày-Hắn nói vẻ phớt lờ
-Hơ,có ai nghe lén đâu.Chẳng qua mấy cậu nói to quá thui.Với lại tớ có ý nhắc nhở thiệt mà.Trong lúc cậu ngồi đây thì bạn gái cậu đang tay trg tay với kẻ khác đó.
-Cái gì?Cậu vừa nói gì nhắc lại hộ cái-Câu nói của nhỏ Nga làm hắn cảm thấy lo lắng vội đứng bật dậy
-Hơ,cậu k bk sao.Ng iu cậu đang tay trong tay với hội phó Minh kia kìa,lại còn đi giữa sân trương nữa chứ.Cả trường thấy hết lun.-Nhỏ cố tình nói giọng đểu càng làm hắn tức hơn.K nghĩ nhiều,hắn lao đi vẻ mặt tức giận.Duy bk có chuyện k hay,liếc nhanh nhó Nga rùi chạy phóng theo hắn.
Rồi hắn tự vấn bản thân rằng mình có là gì của ng ta mà đòi ghen này ghen nọ nhỉ?Nghĩ vậy thui n hắn vẫn chạy.
.......
-Ê,đừng đùa nữa,giả tớ quyển sách đi nào-Nó chạy theo bắt Minh trả sách.Nó đang ngồi đọc sách-mà nói đúng ra là truyện,cuốn truyện nó săn mấy tuần nay-thì bỗng Minh đến dựt mất rồi cứ vờn nó nãy giờ.
-Hihi,có giỏi thì lấy coi
-Hứ,nghe cho rõ đây hội phó,ta nhân danh hội trưởng yêu cầu ngươi trả lại đây-Nó đứng chống tay nói vẻ mặt hình sợ trông ngộ ngộ
-Hhaha,đây cóc sợ hội trưởng nhá.Giỏi thì đến lấy coi.-Minh cứ đứng đó khiêu khích nó
-Đc-nó bắt đầu xắn tay áo-Tốt nhất là đừng để tao bắt đc mày nếu k thì...
Nói rồi nó chạy về phía Minh...Bất ngờ nó bị vấp mất đà ngã về phía trc.Minh vội xông đến đỡ nó theo phản xạ....1 cảnh tượng k ai ngờ tới...Nó đang nằm gọn trong vòng tay của Minh....
-Cậu có sao k?-Minh ân cần hỏi nó
Mặt nó đỏ ửng lên,cả mặt Minh cũng vậy.Nó chỉ khẽ lắc đầu.
-DM thằng kia,bỏ bạn gái tao ra
Bỗng hắn từ đâu chạy đến vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Minh.Nó vội rời xa khỏi vòng tay của Minh,lúng túng thấy rõ.Điều đó càng làm hắn điên tiết lên.
-Tao có làm gì bạn gái mày đâu?tao và Mi chỉ đang đùa vui thui-Minh k tỏ vẻ gì lo sợ hết
-Chơi à?Chơi mà ôm ấp nhau thế sao?-Hắn quát to
-Nè,tôi đang nói chuyện rất tử tế với cậu đó.Đề nghị cậu tỏ ra đúng mức.
-Thôi,bỏ cái lý thuyết suông đó của mày đi.Tao chả việc gì phải nói nhẹ nhàng với cái loại như mày.
-Cái loại tao là loại gì?-Minh bắt đầu nóng
-Thôi đi Hiếu.Chỉ là hiểu nhầm thôi mà-Nó chạy đến bên hắn can.Hắn k thèm liếc nó,bỏ ngoài tai câu nói của nó.
-Loại mày là loại đi cướp bạn gái ng khác.Đừng tưởng tao k bk mày thix Mi.
-Mày...hứ.Uhm,tao thix Mi đó,có sao nào?Tao k hỉu cái loại cá biệt,hư hỏng như mày thì Mi yêu đc ở điểm nào nhỉ?
Nó đứng nãy giờ nghe mà thấy shock thực sự.Nó đã quá vô tư khi k bk rằng Minh thix nó.N..thật tiếc cho Minh nó đã yêu ng khác và chắc chả bao giờ có tình cảm với Minh đc ngoài chữ “bạn”.Nhưng đến lúc Minh xúc phạm đến hắn..nó k bk nữa...chỉ cảm thấy tức,n k phải tức cho nó mà là thay cho hắn.
-Minh cậu thôi đi.Cậu đi quá đà rùi đấy-Nó quát lớn.
-Tớ nói có gì sai đâu?Mi,thật lòng tớ thix cậu mà,việc gì cậu phải iu cái loại đó.Tớ k tốt hơn nó sao?
-Tốt hơn à?”Bốp”
Cùng với câu nói đó,hắn xông đến đấm vào mặt Minh.Quá bất ngờ Minh ngã ngay ra đất.Cả trường xôn xao cả lên bắt đầu xúm lại xem.Nó chỉ bk tròn mắt ra nhìn.Phải mất mấy giây nó mới trở về trạng thái bình thường và nơ ron thần kinh của nó mới bắt đầu hoạt động lại.
-Dừng lại đi Hiếu.K đc đánh nhau trg trường!-Nó hét lên
Nhưng hắn vẫn kệ.hắn tiến lại chỗ Minh nói
-Đứng dậy.hãy đánh như 1 thằng con trai lần duy nhất trong đời.
K đợi hắn nói hết câu,Minh đứng dậy xông đến đấm.2 bên đánh nhau kịch liệt,như để phân thắng bại bằng đc.Nó tính nhẩy vào can dù bk có thể sẽ k đc mà có khi còn bị đòn lây.N nó vẫn kệ.Bỗng 1 bàn tay giữ nó lại.Là Duy
-Đừng vào,nguy hiểm lắm.Hãy để bọn nó đấu 1 lần đi.Đến khi có kẻ thắng ng thua rùi thì việc tranh chấp với nhau cũng sẽ k còn nữa
-Nhưng...tớ sợ...
-Cậu sợ ai thua?
-Hiếu-Chả suy nghĩ nhìu nó trả lời nhanh.Nó bk rõ cái tính sĩ diện của bọn con trai mà,nếu thua chắc chắn hắn sẽ rời xa nó,sẽ đẩy nó qua cho Minh.Nhưng nào hắn có bk ng nó thực sự iu là ai đâu.
-Các cậu làm gì thế này?Có thôi ngay đi k?-Bỗng thầy giám thị từ đâu đi tới quát lớn.Bọn học sinh thì tản ra hết,Minh và hắn cũng chịu buông nhau ra.Ông thầy giám thị tức giận nhìn 2 thằng lúc này mặt mũi bầm tím,thở hồng hộc như lũ trâu điên còn quần áo thì k còn gì để nói.
-Vào phòng kỷ luật cho tôi!-Thầy ra lệnh rồi quay qua nhìn Mi-Mi,em cũng vào đây đi,cô Hải cần gặp em.
Cô Hải là hiệu phó kỷ luật của trường.Nó thấy sờ sợ khi nghe tên cô,n sợ hơn nó lo hắn có thể bị kỷ luật nặng.Vì dù gì hắn cũng là kẻ khơi mào ra trc,đâu thể giải thix rằng em vì ng iu em,nhà trường đâu có ủng hộ mấy chuyện iu đương này cơ chứ.
.....
Nó ngó qua phòng kỷ luật thấy ông thầy đang mắng té tát hắn và Minh.Nó thấy lo quá n vẫn phải lo cho mình trc đã,k bk cô hiệu phó gọi nó ra làm gì đây?Lẽ nào định ngăn cấm chuyện của nó và hắn à?
-Thưa cô-Nó rụt rè bước vào.
-À,Mi hả?Vào đây cô có chuyện mún nói,đóng cửa vào đi em.-Cô trả lời nó bằng 1 nụ cười
-Vâng.-Nó làm theo lời cô 1 cách thận trọng.
-Ngồi xuống đi.Cô hỏi thật có phải em và Trí Hiếu lớp 11A6 đang quen nhau đúng k?-Vẻ mặt cô có vẻ nghiêm trọng
-Dạ...em...em có thể giải thích cô ạ.
-Thui đc rùi.K cần đâu.Cô bk cả rùi
-Sao?Cô bk cả rùi ạ?-Nó ngạc nhiên,làm sao mà cô bk về thỏa thuận đó của 2 đứa đc?
-Uhm,em vốn là 1 học sinh ngoan ngoãn,sao có thể thix 1 học sinh cá biệt như vậy cơ chứ.Cô bk chẳng qua là k còn cách nào để trị bạn đó nên mới nghĩ ra cách giả vờ yêu để khống chế bạn đó chứ gì.Phải công nhận em thật là thông minh.Cô rất tin tưởng khi để em giữ chức hội trưởng.
-Ơ..em...-Nó mún trối,nó mún nói thật nó quen với hắn k hề vì lý do đó mà vì...n rùi nó lại nghĩ lại..có lẽ đừng nói vẫn hơn-Dạ đúng rồi ạ.Cô đoán giỏi thiệt đó.
Nó mỉm cười n nụ cười thật nặng nề,1 lần nữa nó lại nói dối chính trái tim mình.
-À cô ơi.Cô có thể tha cho Hiếu lần này đc k?
-Tại sao?
-Tại...em thiết nghĩ,nếu nhà trường gay gắt quá cậu ấy sẽ càng chống đối.Theo em cô hãy để em đối phó với cậu ấy cho.Em hỉu cậu ấy hơn ai hết mà.
-Uhm....-Cô ra chiều suy nghĩ-Em nói cũng có lý.Đc cô tạm giao Hiếu vào tay em.N chỉ đc trg 1 tháng thui.Sau 1 tháng mà k có biến chuyển thì em nên từ bỏ lun đi.
-Dạ em hiểu.Cảm ơn cô ạ
Nó bước ra khỏi phòng,cảm thấy hối hận.N nó chỉ mún làm sao cho hắn thoát tội mà thui.Nó k quan tâm đến những điều khác nữa.Vừa lúc đó Minh và hắn cũng bước ra.Trên tay 2 người cầm bản kiểm điểm.Sợ 2 thằng có thể nhảy vào đánh nhau ngay nên nó vội ra kéo hắn đi.Hắn mắt tròn mặt dẹt chả hỉu gì chỉ bk chạy theo nó.
-Phù,đến đây đc rùi.-Nó nhìn về phiá sau thở phào
-Làm gì mà lén lút vậy?-Mặt hắn vẫn có chút nét giận dỗi
-Tao sợ tụi mày viết bản kiểm điểm chưa đã lại nhảy vào đánh nhau thui.Mà mày làm sao vậy?Tự dưng giở trò đánh ghen,đúng là đồ hâm!
-Vâng,tao sai,tao xin lỗi.Tao quên mất tao chả là gì của mày cả-Nói rồi hắn bỏ đi mặc kệ nó cố gọi
Nó cứ đứng đó chả hỉu câu nói của hắn là có ý gì nữa.Nó buồn man mác...
.....
-Ê,đang làm gì đó?Hồi sáng thấy mày bị đánh thâm cả bên má đó.Còn đau k?-Cả buổi tối đi ra đi vào cuối cùng nó quyết định nhắn tin cho hắn
Mãi lúc lâu sau hắn mới nhắn lại
-K cần mày quan tâm!
Nó chợt thấy buồn
-Tại sao mày cứ phải vô tình như vậy.Mày cứ phải làm tao đau như vậy sao?Chắc chả bao giờ mày hiểu nổi đâu nhỉ?-Nó thực sự bức xúc.
-Mày nói gì vậy?Tao thực sự k hỉu nổi mày rùi đó.Mày chỉ nói ng khác mà k nghĩ đến ng ta nghĩ gì sao?Mày bk tao đã hi vọng để rùi thất vọng thế nào k?
-Tao...tao cũng bắt đầu k hỉu mày rùi đó.Tao k mún tranh cãi với mày chỉ mún giải thix rõ ràng chuyện hum nay thui.
-Đc,vậy giải thix đi.
-Cảnh hồi sáng mày nhìn thấy là sự cố ngoài ý mún thui.Tại mày nóng quá k chịu nghe tao nói mà đã nhảy vô rùi.Mày có bk thấy mày bị đánh mà tao lo thế nào k hả?
-Mày lo cho tao thật sao?
-Mày mún tin hay k thì tùy.Tao mệt lắm rùi.Mày đi ngủ sớm đi.Bye
-Uhm.Xin lỗi.Bye!
Nó k bk phải làm gì nữa.Chả nhẽ nói thẳng ra tao thix mày à?Nó sợ...sợ sẽ k đc chấp nhận.Nước mắt nó bắt đầu rơi vài giọt.Mệt!Nó lên giường đi ngủ sớm....

---------- Post added at 20:59 ---------- Previous post was at 21:03 ----------

Ngày thứ 6...
Nó lặng lẽ bước đi trên sân trường,lòng nặng trĩu.Mắt nó cứ hướng đi khắp phía như tìm 1 hình bóng quen thuộc.Dẫu bít có lẽ đã mất đi...vĩnh viễn...
-Mi!
Nó bỗng thấy tim đập nhanh,chỉ cần nghe thấy 1 tiếng gọi cũng có thể làm cho nó ngã gục xuống.Nó quay đầu lại,thầm ước mong sẽ lại đc thấy nụ cười đó
-Ơ!-Nó ngạc nhiên,chỉ đủ thốt lên 1 tiếng đó thui
-Sao ngạc nhiên vậy?Làm gì mà đi thẫn thờ thế?
-À, ừ.Có việc gì k?
-Thế cứ phải có chuyện mới đc gặp cậu à?
-Hì,tớ k có ý đó.
-Minh bít,ng Mi mún gặp bi giờ k phải là Minh và Minh cũng bk vừa đem lại nỗi thất vọng cho Mi.Xin lỗi
Nói rồi Minh bỏ đi,mặt buồn rầu.Nó cố gọi n k đc. Đâu phải nó có ý xua đuổi Minh đâu,chỉ là nó đang mong gặp hắn và bởi vì..hum qua Minh đã gián tiếp tỏ tình với nó.Nó đâu phải là kẻ vô tình đến mức có thể tỏ ra rất bình thường đối với ng mới nói thix mình hôm trc.Nó chán nản bước đi típ...
.....
2 tiết học trôi qua thật nặng nề.Nó chưa bao giờ cảm thấy chán học như vậy.Giờ ra chơi,nó cầm theo cuốn sách ưa thix lên sân thượng,nó mún tìm 1 k gian yên tĩnh để cho đầu óc đc thoải mái.Nó dang tay ra nhắm mắt lại tận hưởng làn gió mới.Chợt...ký ức của 2 ngày trước ùa về.Chính tại nơi đây,nó đã trao nụ hôn đầu cho hắn.Nụ hôn đó k phải đơn thuần chỉ là quà tặng.Nước mắt nó bỗng rơi...Nó thấy nhói đau ở lồng ngực...
....
-Đừng khóc nữa.Nè!
Nó giật mình quay sang bên cạnh.Nó k hề mơ,hắn đang đứng đó,ngay bên cạnh nó và chìa ra 1 tờ giấy.Nó thấy hắn như thiên thần kéo nó thoát khỏi địa ngục.N..nó k có lý do để đón nhận khăn giấy đó.Nó khẽ cúi đầu
-Sao vậy?Chê à?Thế để tao gọi Minh đem khăn giấy lên nha-Hắn nói,giọng có chút tức giận.
-Ê, ăn nói linh tinh gì vậy?Tại sao lại nhắc đến Minh?-Nó vội quay ra nhăn mặt nói
-Hơ,hẵng còn hổ báo lém,chưa đến nỗi nào...-Giọng hắn có chút trêu chọc
-Này,vừa vừa phai phải thui nhé. Đưa giấy đây!-Nó giựt tờ giấy trg tay hắn,lau đi những giọt nc mắt còn xót lại.
Hắn khẽ mỉm cười vì hành động quá trẻ con của nó.
-Ê!
-Gì?
-Chuyện tối qua...mày...mày có thể giải thix câu nói... đó đc..k?-Hắn ngập ngừng
Nó hơi bất ngờ.Giải thix thế nào giờ?
-Thế còn mày?Mày giải thix trc đi-May mà trg giây phút đó trí thông minh của nó đã được phát huy.
-Ơ..tao...tao hỏi mày trc mà.
-N tao hỏi mày sau mà
-Mày..phì-hắn bật cười vì cái tính ương ngạnh của nó.
Nó cũng mỉm cười,lòng bỗng nhẹ hẳn
-Ê,hum qua là hiểu nhầm đúng k?
-Uhm!-Nó nói kèm theo mấy cái gật liền
-thế...chuyện tao đánh nhau...mày có giận tao k?
-K giận sao đc?Nhìn mặt mày kìa,hẵng còn thâm tím vào
-mày..quan tâm tao sao?-hắn có chút ngạc nhiên
-Đừng tưởng bở...chẳng qua..tao...mày vẫn đang là bạn trai của tao thui.-Nó thấy bối rối
-uhm..n chỉ là giả vờ thui mà.Vẫn cần quan tâm nhau sao?-Hắn có chút hi vọng
-Ơ...Thui k nói chuyện này nữa
Cái cách nó gạt câu hỏi của hắn đi khiến hắn thấy vui.Rõ ràng mặt nó đang hiện rõ sự bối rối.
-Hì,hoà nha!-Hắn chìa ngón út ra. Đấy là cách bọn nó quy ước với nhau.Nó mỉm cười chìa tay ra ngoắc tay với hắn.
Rất đơn giản bọn nó đã làm hào với nhau...N liệu có đơn giản thiệt k???
....
Từ lúc giờ ra chơi,nó thấy vui hẳn,như vừa sống lại vậy.3 tiết còn lại với nó thật nhẹ nhàng, dễ hỉu.Giờ về nhanh chóng tới.Nó nhảy chân sáo xuống nhà xe.Bạn bè nhìn vào cứ tưởng nó khùng n nó kệ.Nó và hắn đã hẹn nhau cuối giờ đi ăn coi như giảm hoà. Đang đi nó bỗng thấy thấp thoáng bóng ai như hắn đứng dưới gốc cây.Nó chạy ra cười tươi.N nó chợt dừng lại vì phát hiện ra cạnh hắn còn có cả nhỏ Nga.Nó chỉ nghe kể về nhỏ này n có vẻ k phải là loại ng có thể chơi đc.Nó vẫn tiến đến.
Nhỏ Nga phát hiện ra nó mỉm cười đắc chí nói với hắn
-Nhân vật chính đã đến kìa!
Nó tiến tới gần,lạ thật,hắn vẫn quay lưng lại với nó.
-Ê!-Nó kéo tay hắn..n...hắn đã gạt phăng tay nó ra...1 cách k thương tiếc...
Nó sững ng nhìn vào ánh mắt đầy lửa của hắn đang chằm chằm nhìn nó.
-Mày...sao vậy?-Nó thấy hơi sợ
-Còn hỏi sao ư?Cậu cũng gan ghê,dám lừa hotboy của trường cơ đấy.-Nhỏ Nga nói với giọng mỉa mai
-Lừa?Tớ lừa cậu cái gì?-Nó k buồn nói chuyện với Nga mà nhìn hắn hỏi.
-Lại còn chối sao?Mày đừng giả bộ ngây thơ nữa-hắn vẫn k lên tiếng,chỉ có nhỏ Nga trả lời nó
-Cậu im đi! Đây là chuyện riêng của chúng tôi,k khiến cậu tham dự vào!-Nó quát lớn nhìn nhỏ Nga ánh mắt tức giận làm nhỏ có hơi lạnh sống lưng.
-Chuyện riêng,chúng tôi.Hơ,cậu đóng kịch giỏi ghê!-Nhỏ nói giọng đầy mỉa mai
-Cậu nói cái quái gì vậy?-Nó bắt đầu thấy bực
-Vẫn giả vờ đc à?Cậu k phải giả vờ iu Hiếu để trị cậu ta chứ?
Nó cảm thấy hơi giật mình...giả vờ...
-Sao?Vẫn k nhận chứ gì?Yên tâm tôi có bằng chứng đàng hoàng mà
Nói rồi nhỏ bật máy điện thoại lên,1 đoạn ghi âm đc phát ra...và đó chính là...:”Cô bk hết rồi,em chỉ giả vờ iu Hiếu để trị cậu ta chứ gì....”Toàn bộ cuộc nói chuyện của nó với cô hiệu phó hôm qua đã bị nhỏ Nga thu hết.Nó sững sờ và đặc biệt cái câu”vâng đúng ạ” của nó lại càng thêm khẳng định cái bằng chứng k thể chối cãi kia.Nó quay qua khẽ liếc hắn.Hắn nhìn ra xa xa, ánh mắt lộ rõ sự thất vọng và cái im lặng của hắn càng làm nó sợ...
-Cậu trả lời sao đây?-Nhỏ Nga vẫn cố ép nó đến chân tường
-Thôi đủ rùi.Cậu về trc đi,chúng tôi cần nói chuyện riêng-Cuối cùng hắn cũng lên tiếng
Nhỏ Nga mỉm cười ranh mãnh nhìn nó rồi tạm biệt hắn ra về.Nó và hắn đứng đó,2 ng im lặng, đến thở cũng thấy khó nhọc
-Tao.. mày nghe tao nói đã này...
-Thui k cần giải thix đâu.Tao bk tao với mày ngay từ đầu chỉ là giả vờ thui.Chỉ là mấy ngày qua tao đã..quá hi vọng vào 1 thứ k có thực.Ngày mai là ngày cuối cùng rùi đấy!-Hắn nói 1 mạch rùi bỏ về,mặc kệ nó đứng đó gọi.
Nó bất lực nhìn theo bóng hắn tan dần vào ánh hoàng hôn.Nó mún chạy theo n...chân nó như đóng băng.Từng lời,từng lời hắn nói như mũi kim châm vào tim nó. Đau lắm!
........
Tối,nó chẳng mún học bài,ngồi trên giường nhìn vào màn hình điện thoại, đợi mong cái máy nó sẽ lại rung lên.Nó đang khóc..khóc k bk bao lâu rùi.Nước mắt của nó k mặn chát mà lại đắng,rất đắng. Đắng vì sự thật. Đắng vì hối hận quá muộn màng. Đắng vì nó đã mất hết rùi. Đắng vì tim quá đau.Nó ước gì thời gian quay lại,k phải là quay lại ngày hôm qua mà là quay lại 2 năm trc,hồi nó và hắn còn chơi thân hồi cấp 2.Hồi đó vui bít bao.Nó mún quay lại để làm lại lần nữa.
Cái buổi liên hoan chia tay năm lớp 9,nó đã hứa với bản thân nhất định sẽ nói sẽ nói thật lòng mình cho hắn bk,kể cả kết quả có ra sao.N..nó đã quá nhút nhát,nó đã k nói lời yêu với hắn và để bây giờ con tim phải đau.Nó thấy mình thật ngu ngốc!Nó hận bản thân!
“Rừm..rừm...”
Cuối cùng điện thoại trên tay nó đã rung.Nó lau vội vàng nc mắt lòng hồi hộp mong chờ nhìn vào màn hình.N nó lại thất vọng ngay,k phải là hắn mà là Duy
-Alo?-Nó nhấc máy trả lời mệt mỏi
-Mi hả?Cậu đến đây mau đi.-Duy có vẻ đang rất gấp
-Tại sao?
-Hiếu...nó...
...Nó vội vàng thay quần áo rùi chạy vọt ra khỏi nhà chỉ kịp bảo lại với bố mẹ ra ngoài 1 lúc.Nó gọi taxi đến và nhảy vọt lên xe nói nhanh
-Đến vũ trường Crazy,chạy nhanh lên!
Duy vừa gọi điện báo nó rằng hắn đang uống rượu,say khướt rùi mà nhất định k chịu về.Bọn Duy chịu thua đành gọi nó đến giúp.Nó lo cho hắn lắm,liệu có phải tại nó mà hắn như vậy k?Nó chả nghĩ nhìu chỉ mún lao đến chỗ hắn thật nhanh.

Nó đứng trc cửa vũ trường,bên trong nhạc ầm ỹ như mún làm nổ tung đầu nó lên.Đang lúng túng k bk có nên vào k,chỗ này nó k quen cho lắm thì bỗng Duy chạy từ trong ra kéo tay nó nói vội
-Nhanh lên,thằng Hiếu đang ở trong đó
Nó chả nói gì chỉ bk chạy theo Duy.Cả vũ trường ồn ào,tiếng nhạc hoà cùng người đang lắc điên cuồng trên sàn.Nó thấy đầu hơi nhức,17 năm nó mới bc chân vào vũ trường đúng 2 lần nên nó chả thể quen nổi k khí trg đây.Với lại lúc này đầu nó đang đặc kín những suy nghĩ bộn bề nữa.K bk hắn sao rùi?
-Ê,thằng Hiếu ở đằng đó đấy,cậu ra đi!-tiếng Duy làm cắt ngang dòng suy nghĩ của nó
Nó nhìn theo hướng Duy chỉ,à,hắn đang ngồi kia,bên cạnh có thêm mấy chai bia nữa.Nó liền tiến tới ngồi xuống trc mặt hắn.Hắn đang mải mê uống,chả để ý đến xung quanh,chả bk ai đang ngồi trc mặt mình nữa
-Đừng uống nữa!-Nó ra lệnh
Lúc này nghe giọng nói quen thuộc,hắn như bừng tỉnh ngước lên.mặt hắn lộ rõ vẻ ngạc nhiên,sửng sốt.
-...Mày...mày...sao mày..lại..ở đây?-Hắn hỏi
-Sao k đc ở đây?
-Ừ,mày mún ở đâu chả đc.
-Cái giọng gì vậy?
-Giọng gì kệ tao!-hắn có vẻ tức tức
-Mày...k nói nhìu-Nó giằng lấy chai bia trong tay hắn nói-K đc uống nữa
-Kệ tao,mày có quyền gì cấm tao?
-Có,tao là bạn gái mày.Mày nên nhớ mai mới là ngày kết thúc hợp đồng!
Hắn có pha chút ngạc nhiên rùi nét mặt bùn hẳn
-Hỏi thật,từ đầu đến giờ chỉ là giả vờ à?-Giọng hắn nghe nặng trĩu
-Tao....chuyện đó để nói sau đc k?giờ mày đang say k nói chuyện nghiêm túc đc
-có gì mà k nói đc?Tao đã say đâu.
-K nói nhìu.Tao k cho mày uống nữa
-Trả cho tao-Hắn chìa tay về phía nó đòi lại chai bia
-Không!
-Mày có trả k?
-Không!
-K trả chứ gì?K trả thì....
-Thì sao?
-Thì..thì...thì thui.Tao lấy chai khác uống
-Phì
Tuy đang giận hắn thật n nó vẫn phải bật cười vì câu nói đó.Nó ngẫm lại bỗng nhận thấy hắn luôn là ng làm nó cười đc.
-Vô duyên,cười gì mà cười-hắn cốc yêu nó.
-Á!Đau!-nó nhăn mặt kêu
Hắn chả nói gì nhìn về phía xa xa.K khí bỗng yên lặng lạ
-Chuyện nhỏ Nga nói...
-Đó có phải là thật k?-hắn cắt ngang lời nó.Nó liếc hắn 1 cái,mặt hắn vẫn lạnh lùng nhìn ra xa xăm.Nó cũng quay ra chỗ khác trả lời
-Là thật.N tao nói vậy với cô vì....vì....
-Vì sao?
-Vì...vì tao mún xin cô tha cho mày.Tao cũng k có nghĩ ra đâu,tự dưng cô nghĩ ra chuyện đó và gợi ý cho tao lun...nên tao mới nói như vậy...để mày k bị đình chỉ học tập-Nó nói 1 mạch
Hắn nghe xong giật mình nhìn nó,ánh mắt nửa tin nửa k tin.
-Mày...vì tao sao?Là thật sao?
-tao k mún cố giải thix gì cả.mày có thể tin vào tình bạn mười mấy năm của chúng ta thì cũng có thể tin vào tao.Tùy mày...
-Tao tin!Tao tin mày-Hắn nhìn thẳng vào mắt nó,đôi mắt đó ẩn chứa nhiều điều lắm.Nó hơi giật mình,bỗng thấy tim đập rộn ràng...
-Hì,cảm ơn mày!-Nó mỉm cười
-tao sẽ luôn tin mày,bởi vậy đừng bao giờ lừa tao nha!
-Ừ,tao hứa
Nói rồi nó đưa ngón út ra,hắn nhìn nó rùi mỉm cười cũng đưa tay ra ngoắc tay với nó.Lòng cả 2 bỗng nhẹ tênh,vui vui và thoải mái nữa.Từ nhỏ đến giờ,tụi nó chưa giận nhau quá 1 ngày bao giờ đc.
Sau đó nó nhờ bọn Duy đưa hắn về nhà còn mình bắt xe taxi về.hắn đòi đưa nó về n tại vẫn còn say nên đành thôi.Nó về đến nhà,bị bố mẹ chất vấn đủ chuyện,may mà nó đã nhờ nhỏ bạn gọi điện nói dối xin cho nó sang nhà nhỏ để bàn chuyện trường rất gấp.Nó thoát chót lọt và mệt mỏi đi lên phòng.Vừa chuẩn bị lên giường đi ngủ thì nhận đc tin của hắn
-Chúc ngủ ngon,vợ iu!
Nó mỉm cười nhắn lại,tim bỗng đập nhanh.....Nó chìm vào giấc ngủ với nụ cười tươi.

Ngày thứ 7....
Nó đang ngồi trong lớp đọc lại bài bỗng mấy nhỏ bạn đi vào,cười ranh mãnh
-Ghê ta!Bọn tao thật ngưỡng mộ tình yêu của mày quá đi.Mới hum qua còn cãi nhau thế mà giờ đã đến rủ nhau đi ăn rùi kìa.Hihihihi
Nó nghệt mặt ra,có lờ mờ đoán ra,mặt bỗng đỏ như quả cà chua
-Bọn quỷ này,mún chết hết cả lũ hả?-nó lườm yêu lũ bạn rùi ra cửa lớp.
Hắn đang đứng đó mỉm cười.Nó mún ngày nào cũng đc nhìn thấy nụ cười đó quá
-Đến đây làm gì?-Nó giả bộ nói giọng lạnh nhạt trêu hắn
-Hix,boyfriend thì k đc rủ girlfriend đi ăn sáng sao?-Mặt hắn ngây thơ như đứa trẻ làm nó k nhịn nổi cười.
-Hì,n mà....vợ hết tiền rùi chồng ạ-Nó giả bộ đáng thương
-Hả?lần nào cũng bắt ng ta khao sao?Thời buổi này nam nữ bình đẳng rùi,k có tiền thì nhịn.
-Ơ,bạn trai tốt nhỉ?
-Hahahha,quá tốt còn gì.
-Hihihi
Tụi nó khúc khích cười rùi cùng đi xuống canteen.Đi đến đâu cũng nghe mọi người trêu trọc,tại 2 đứa làm lành nhanh quá.Nó chỉ mỉm cười,nó cảm nhận thấy 2 má đang nóng dần lên.
Tụi nó vừa ngồi ăn vừa nói chuyện rất vui,lại như ngày đầu tiên làm ng iu của nhau vậy.Mới đó mà hum nay đã là ngày cuối,nó bất giác thấy buồn.Nó nhìn hắn chăm chú,từng cử chỉ của hắn thật đáng yêu.
-Ê,làm gì mà nhìn kinh vậy?-Hắn tiến gần tới mặt nó nói nhỏ-Yêu tao rùi hả mày?Hahahahah
Nó sững sờ,k ngờ hắn bạo miệng như vậy.
-Ừ,yêu rùi đấy-Nó đùa cợt.Dẫu bk chỉ là đùa n má 2 đứa bất giác đỏ ửng lên,tim cũng đập nhanh hơn.
-À,hum này là ngày cuối rùi,phải có gì để kỷ niệm chứ nhỉ?Chiều rảnh k?
-Uhm...có!
-Vậy chiều đi chơi nha!Tao sẽ qua đón mày.
-OK!
.........
“Kính kong”
Nó ngó ra ban công nhìn xuống dưới nhà,bk ngay mà.Hắn đang đứng đó mặt vẫn nhăn nhở như thường.Nó ra dấu bảo hắn chờ rùi vào chỉnh sửa lần cuối.Hum nay nó thật đẹp,nó mặc 1 chiếc váy trắng dài đến đầu gối,thắt lưng màu hồng nổi bật.Nó đã thả mái tóc đẹp bình thường vẫn cột lên xuống,điểm cho nó 1 cái xước hình vương miện.Nó như 1 nàng công chúa vậy.Nó đi xuống chạy ra cổng.Thấy nó,hắn bỗng đỏ mặt,ngạc nhiên,nghe rõ tim đang đập nhanh hơn.Chưa bao giờ hắn thấy nó đẹp vậy.Hắn cũng k vừa,áo sơ mi trắng cùng chiếc áo gile phá cách và chiếc quần bò đen.Mái tóc nhuộn nâu đc vuốt lên rất kỳ công.Nó cũng bỗng đỏ mặt khi nhìn thấy hắn,tự dưng thấy hắn đẹp zai ghê.
-Nhìn gì ghê vậy?-Nó cúi mặt hỏi nhỏ.Hắn như sực tỉnh cười tươi
-Tại vợ tui hum nay xinh quá.-Nó thấy xao xuyến.
-Đừng có khen đểu ng ta.
-Hì,khen thật lòng mà
Má nó lại càng thêm đỏ,nó đẩy hắn lên xe đánh trống lảng
-Nào nào đi thui.
Hắn mỉm cười đạp xe.Mọi ng ai cũng ngoái nhìn tụi nó,đẹp đôi quá mà.
-Hiếu sẽ đưa Mi đến 1 nơi rất đặc biệt!
-Đâu vậy?
-K bk,phải giữ bí mật mới vui chứ.
.....
Hắn dừng xe trước 1 khu biệt thự lớn,xung quanh toàn cây cỏ thơm mát.Nó thấy thix thix cái cảm giác này.Nó nhìn qua ngôi biệt thự rùi hỏi
-Ủa?Đây là nhà của ai vậy?
-Của ông nội tao đó.Còn nhớ ông k?-hắn nháy mắt
Nó bỗng lờ mờ nhớ lại,hồi nhỏ nó và hắn đúng là đã từng đến đây,nó dần nhớ lại khuôn mặt hiền từ của ông.
Hắn năm tay nó kéo đi.
-Vào nhà thui,ông đang đợi đấy.
Nó hồi hộp bước vào.Lạ thật,biệt thự to vậy mà chả thấy bóng dáng ng làm đâu,nó có cảm giác ngôi nhà rất thân quen.Hắn dẫn nó lên trên tầng,vào 1 căn phòng khá to và đẹp lộng lẫy.Nó đang mải nhìn kiến trúc xung quanh bỗng 1 giọng nói quen quen vang lên
-Mi phải k cháu?
Nó giật mình nhìn về hướng tiếng nói.Nó vui mừng,đúng là ông rùi.Nó chạy đến ôm chầm lấy ông cười sung sướng
-A,ông đã về rùi ạ?Cháu nhớ ông quá!(Chẳng là hồi tụi nó học cấp 1,vì công việc ông đã sang nc ngoài làm ăn)
-Uhm,cháu gái ông càng lớn càng xinh nhỉ?
Nó cười ngượng
-Xinh gì đâu,vẫn xấu như ngày nào-Hắn trêu nó
Nó quay lại lườm hắn và tăng nguyên cho cái huých bụng.Hắn nhăn mặt kêu như 1 đứa trẻ con.
-Hahaha,2 đứa vẫn đánh nhau như ngày xưa nhỉ?K bk sau này sẽ ra sao đây?-Câu nói của ông đầy ẩn ý-Mi này,Hiếu nó có bất ngờ cho cháu đó!
Nó chả hỉu gì thì đã bị hắn kéo đi chỉ kịp chào vội ông.
-Ê,bất ngờ gì vậy?-Nó k nén nổi tò mò
Hắn vẫn k nói gì kéo nó ra vườn sau,miệng mỉm cười bí ẩn.
.........
-Đến nơi rùi!
Nó nhìn ra phía trc...thật sự quá ngạc nhiên.Trc mắt nó là 1 bãi cỏ xanh trải rộng,ở chính giữa có 1 chiếc bàn tiệc nhỏ đã đc bày sẵn thức ăn.Đặc biệt,xung quanh bàn ăn đc bao bọc bởi 1 hình trái tim đc xếp bằng cánh hoa hồng trông thật lãng mạn.Nó quá ngạc nhiên k thốt nổi lời nào.Hắn mỉm cười dẫn nó đến bàn và để nó ngồi xuống rồi ngồi ngay đối diện.
-Trò gì đây?-Nó hỏi
-Vớ vẩn,công sức của ng ta mà bảo trò là sao?
-Hì,mày làm thiệt sao?
-Lừa mày làm chi-Hắn đưa tay lên gãi đầu cười-Thực ra có chút sự giúp đỡ của ông.
-Đó,xí dám ôm hết công hả?
-N mà tao bỏ nhìu công nhất mà
-Hì-Nó mỉm cười nhìn hắn trìu mến-Ừ,cảm ơn mày!
Hắn cũng mỉm cười nhìn lại nó.4 ánh mắt trạm nhau khiến 2 đứa bối rối.K gian bỗng yên lặng lạ.
-Ê,mày mún nghe tao nói trc hay mún ăn trc đây?-Bỗng hắn hỏi
-Nói gì?
-Hỏi nhìu,cứ trả lời đi.
Nó ngẫm nghĩ 1 lúc rùi nói.
-Tao chọn nói trc.Dù sao tao cũng có chuyện cần nói với mày,có gì lát nói xong ăn cho thoải mái tinh thần.Hì-Nó đã quyết định rùi,lần này nhất định nó phải nói hết.
-Uhm,tao nói trc nha!
-Uhm!
2 đứa đều rất hồi hộp hít thở 1 lúc rùi hắn nói.
-Tao...tao k mún kết thúc hợp đồng.
-Tại sao?
-Tại vì...tao mún đc làm ng iu mày...
Nó k nói gì,có chút ngạc nhiên n rất vui,tim khẽ rung lên.
-Tao lại mún kết thúc hợp đồng.
-Hả?-Hắn hơi ngạc nhiên thở dài-Tao cũng chuẩn bị trc rùi,thui ăn đi mày
-Tao chưa nói hết mà.Tao k mún chỉ làm bạn gái mày trên hợp đồng.Tao mún...làm bạn gái thật của mày cơ-Nó dồn hết dũng khí nhắm mắt nói ra lời mún nói bấy lâu.
Hắn ngạc nhiên nhìn nó
-Thật...thật sao?
-Tao lừa mày làm gì.-Nó vẫn k dám nhìn thẳng vào mắt hắn
Hắn khẽ nắm lấy tay nó,thật nhẹ.Nó ngẩng lên nhìn.Hắn nhìn nó với ánh mắt trìu mến.
-Hiếu thích Mi lâu rùi.Hiếu mún...Mi làm bạn gái Hiếu.
Nó thấy tim đạp rộn ràng.Mặt cả 2 đứa đỏ như quả cà chua
-Mi có đồng ý k?-Thấy nó k trả lời hắn sốt ruột.
Nó mỉm cười khẽ gật đầu ngại ngùng.Hắn k dám tin,cười hạnh phúc,tay siết chặt hơn.
Cuối cùng tụi nó đã bỏ đi cái tính ngang ngạnh,tụi nó đã quyết định tỏ tình và đã nhận lại đc 1 tình yêu ngọt ngào đang bắt đầu nảy nở...
....
Nó và hắn tỏ tình xong thì đứa nào cũng tim đập tay run,luống cuống ăn đồ ăn như để cho vơi sự ngượng ngùng.Bỗng hắn ngẩng lên nói:
-Từ ngày mai anh hứa sẽ thay đổi.Anh sẽ k còn là học sinh cá biệt nữa và...anh nhất định sẽ là 1 học sinh học giỏi nhất.
Nó nhìn hắn mỉm cười gật đầu.Hắn đã chịu thay đổi rùi,chỉ 7 ngày.....


Dễ thương thật, có khi sau này mình lại viết nên một "Trò Chơi 7 Ngày" của riêng mình thì sao :)

Vô Tình

Puskin

Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau

Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau

Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi

Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Hay vô tình em quên?
Anh buồn đau mải miết,
Cả cuộc đời không quên!

Chỉ vô tình mà thôi,
Chẳng ai có lỗi cả;
Đường đời chia hai ngả,
Chẳng ai hiểu vì đâu

Vô tình anh không nói,
Vô tình nói một câu,
Thế là em hờn rỗi,
Thế là mình xa nhau.

Giá như mình yêu nhau,
Đời chắc không nghiệt ngã,
Trời cũng thương, cũng nhớ,
Cho mình gặp lại nhau.

:)

Bonus: http://mp3.zing.vn/video-clip/Ngay-Mai-Nang-Len-Anh-Se-Ve-Anh-Khang/ZWZADUEO.html <3

Anh muốn yêu em như vậy

_ Anh là người nói chuyện điện thoại kém lắm. Thật đấy , nhưng ngày nào anh cũng sẽ gọi cho em ít nhất 1 lần, để nghe giọng em, để cả ngày mơ mộng về em ....
Đơn giản là vì anh thích yêu như vậy.



_ Anh sẽ không thường xuyên nhắn tin với em như chat đâu.... vì đôi khi anh lười nhắn tin.... nhưng sẽ có lúc anh bất chợt nhắn tin cho em hỏi em đang làm gì đấy? rằng anh yêu em, anh nhớ em ..... 
Đơn giản là vì anh thích yêu như vậy.


_ Anh ghét trời lạnh và mưa lắm, anh sẽ không dặn dò em kỹ đâu như : " trời lạnh em mặc áo đầy đủ vào nhé..v...v". Vì anh biết em tự lo cho em được mà. Nhưng bất chợt 1 ngày nào đó trời mưa .... em tan học về thấy anh đang đứng dưới mưa, anh nhẹ nhàng tiến lại đưa em chiếc áo mưa anh vừa mới mua xong và bảo em hãy mặc vào đi. Sau đó anh lại đội mưa đi về...
Đơn giản là vì anh thích yêu như vậy.


_ Anh có thể không dành thời gian bên em nhiều được! nhưng mỗi tuần anh sẽ dành 1 ngày cho riêng em mà thôi.... và cũng 1 hôm như thế em thấy đường đi nó lạ và em sẽ hỏi : " anh ơi mình đi đâu đấy" lúc đó anh sẽ chở em đến 1 nơi thật xa, nơi chỉ có 2 chúng ta và thiên nhiên..... Anh khẽ nắm tay em, dựa vào vai em, vuốt tóc em và đôi khi muốn em giựa nhẹ vào vai anh... ngắm thiên nhiên....
Đơn giản là vì anh thích yêu như vậy.


_ Anh muốn đc là người nghe em khóc mỗi khi em buồn chán, nhưng anh chỉ cho em khóc đúng 15 phút thôi, Và anh sẽ cho em làm những trò điên rồ nhất có thể để em quên đi nỗi buồn đó....
Đơn giản là vì anh thích yêu như vậy.


_ Anh có thể ko làm gì đc nhiều cho em, nhưng 1 ngày bất chợt anh thấy stt của em kêu đói....a sẽ xuất hiện trước cổng trường em, hoặc chỗ em làm tay cầm 2 hộp cơm mà anh vừa mới mua và rủ em ra 1 chỗ nào đó ăn.... lúc đó chắc ngồi nhìn em ăn thôi cũng đủ no rồi .....
Đơn giản là vì anh thích yêu như vậy.



_ Anh thích 1 tối nào đó chúng ta đi lượn phố và dừng đâu đó vắng vẻ, trời se lạnh và anh khẽ ôm em vào lòng.... anh hỏi em cho anh hôn nhé, em từ chối.... anh dỗi dằn, quay mặt đi... rồi bất chợt em khẽ hôn lên má anh và nói , tha lỗi cho em nhé.....
Đơn giản là vì anh thích yêu như vậy.



_ Anh có thể sẽ rất tẻ nhạt khi gặp em, vì anh đôi khi ko biết nói gì cả.... nhưng anh luôn thích tạo chủ đề cho chúng mình tranh luận.... và khi đến mức cao trào anh sẽ nhường em.....
Đơn giản là vì anh thích yêu như vậy.


 _Anh có thể không phải là người yêu hoàn hảo của em nhưng anh sẽ cố hoàn thiện trong mắt em. anh có thể không quan tâm em nhiều như em nghĩ, nhưng anh sẽ luôn ở bên em khi cần. Có thể anh sẽ không làm em cười mãi khi anh ở bên em, nhưng anh sẽ cố không làm em buồn mỗi khi bên anh. Và quan trọng là anh sẽ làm cho em thấy anh yêu em còn nhiều hơn những gì anh nói. 
Đơn giản là vì anh thích yêu như vậy.

Facebook Page Này Anh, Em Sẽ Lấy Anh Đấy :">

Chỉ vì em là con gái

Em , là một cô gái ... rất con gái .......


Con gái nên nhõng nhẽo , hay sớm nắng chiều mưa Em vui khi trời mưa , hay lúc trăng tròn , rồi lại buồn chỉ vì những điều vẩn vơ lướt qua trong cuộc sống.

Con gái nên em hay nói nhiều , ngày nào cũng gọi điện bắt anh ngồi nghe em kể chuyện . Chuyện hôm nay đi học em học bài gì ( dù những căn bệnh , các loại hoá chất , công việc phòng thí nghiệm ... làm sao anh hiểu đc ) , trưa nay em nấu món gì ( có khi chỉ là luộc rau ) , hôm nay em thấy "nhỏ kia" thế này , có "ông này" thế kia nè (hầu như anh chẳng biết ai là ai ) ..... thôi thì tất cả mọi thứ , mà em gọi là " kể chuyện tùm lum "............. Nếu ngay cả đến những chuyện "tùm lum " như vậy cũng hết thì em vẫn cứ gọi điện , chỉ để nói rằng : anh đang làm gì đó , vậy thì ... anh làm tiếp đi .... rồi cúp máy . Rồi lại gọi .

Con gái nên em hay ghen hay so sánh dù rằng em có tin anh rất nhiều , dù anh có luôn làm em cảm thấy anh chỉ có mình em .

Con gái nên em hay khóc Em giống như một cây nấm hút nước tới mức trương phình ra ( như anh nói ) , nên hễ đụng vào là lại chảy nước . Để anh tới nỗi phải năn nỉ em : làm ơn đừng khóc nữa !!!



Con gái nên em kì cục Mỗi khi gọi điện không được , thì em sẽ gọi tới khi nào anh nhấc máy mới thôi . Làm anh phát bực . Mỗi khi thấy ng con gái nào đẹp , thì ... em lại giận anh . Dù có khi đó là cô gái trên tờ báo .

Con gái nên em thích được khen.  Hỏi em có giỏi không , có xinh không , có nhớ em không , thương em không . Anh lúc nào cũng nói Không . Em không bao giờ giận mà cứ kiên trì hỏi ... làm anh cáu : hỏi hoài , hỏi hoài ....

Con gái nên em hay lo. Lo lắng vẩn vơ những chuyện không đâu làm anh cũng phải lo lắng theo . Cũng hay thích suy nghĩ xa vời rồi lại buồn nên anh phải trách là : sao mà cứ hay suy nghĩ nhiều quá vậy ?



Con gái nên em trẻ con và đôi khi yếu đuối . 



Con gái nên hay giận hờn .


Con gái nên em xấu tính .


Con gái nên em cần anh .... hay đòi anh ...


Con gái nên em ngốc nghếch

Con gái nên em khó chiều



Con gái nên em .....
...
...
...

Hẳn là lắm lúc anh cũng phải bực vì em sao mà con gái thế !!


Nhưng anh nè , đừng buồn , đừng bực em vì đôi khi em quá con gái nhé....


Cũng chỉ vì quá con gái

.
.
.
.
.
.
.
Em mới yêu anh nhiều đến vậy.


Facebook Page Này anh, em sẽ lấy anh đấy :">

Mười Năm

Thnx Vicky for this really nice story :) a fairy tale I suppose :)

10 năm, đủ để biết hai đường thẳng song song vẫn có thể gặp nhau...dù là ở vô cực và khi chúng gặp nhau...thì mọi thứ đều trở thành vĩnh hằng ♥

Tác giả: Vô Xứ Khả Đào [ http://www.jjwxc.net/oneauthor.php?authorid=208924 ]
Dịch thô (convert): Candy_heart [ http://www.tangthuvien.com/forum/member.php?u=96338 ]
Dịch không-thô-lắm: Trần Thu Trang [ http://www.facebook.com/tranthutrangfc ]

Tựa:

Mười năm trước, chúng ta còn nghe băng cassette.
Mười năm trước, chúng ta còn ngồi trong lớp, oán giận vì thi cử không ngớt, bài làm không hết.
Mười năm trước, thần tượng âm nhạc Châu Kiệt Luân chẳng qua chỉ là một ca sĩ mới thích đội mũ lưỡi trai.
Chớp mắt đã mười năm rồi, quay đầu lại nhìn nhau, tưởng nhớ tình cảm thầm kín tuổi ô mai.
*
Khi Tứ Nguyệt ôm một đống tài liệu bước về phía phòng họp, Natalie đang dẫn mấy người khách đi vào văn phòng. Hành lang chật hẹp, Tứ Nguyệt nghiêng người nép sang bên cho họ qua trước.
Chồng tài liệu cao ngang người, để đỡ tốn sức, cô đem một nửa gác lên thành cửa sổ. Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào cánh tay ấm áp, Tứ Nguyệt bê tài liệu cũng lâu, ngón tay bị ép đến mức hơi tê, thấy hầu hết mọi người đã đi qua, cô vội bước, chợt va vào một người đi sau cùng.
“Rầm” một tiếng, tài liệu trong tay nghiêng ngả rơi xuống như tuyết lở, Tứ Nguyệt sợ quá kêu lên. Người kia phản ứng cũng rất nhanh, vươn tay đỡ lấy chồng tài liệu đang nghiêng như tháp Pisa.
Giật mình hú vía, Tứ Nguyệt toát mồ hôi lạnh dù điều hoà trong văn phòng vẫn bật. Người kia thấy cô loay hoay, cũng không rụt tay về, tiếp tục đỡ chồng tài liệu giúp cô. Cô cúi đầu, chỉ thấy những ngón tay thon dài sạch sẽ và tay áo phẳng phiu màu xanh biển của đối phương.
Hẳn là một anh chàng trẻ tuổi. Cô bỗng thấy có cảm tình, vội vàng cảm ơn. Đối phương chỉ cười cười: “Chị đỡ được chưa?”
Tiếng nói êm tai dễ nghe như vậy, trong khoảnh khắc, Tứ Nguyệt hơi hoảng hốt… dường như đã từng nghe thấy ở đâu rồi. Cô cố nén cảm giác khác thường, gật đầu nói: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Chồng tư liệu được trao trả xong, người kia cuối cùng cũng lộ mặt, đúng là một anh chàng còn trẻ. Mắt một mí, tóc ngắn, mũi rất cao, môi hơi mỏng, nhẹ nhàng dễ chịu, hệt như màu xanh biển của chiếc áo anh ta đang mặc.
“Nguỵ Vũ Thừa?” - Tứ Nguyệt buột miệng gọi tên anh ta trong khi đầu óc vẫn còn bán tín bán nghi.
“Hi, chào cậu, Tứ Nguyệt.” - So với cô, người đàn ông trẻ có vẻ không quá ngạc nhiên, hơi nhướn mày - “Trùng hợp nhỉ.”
Cậu ta còn nhớ rõ tên mình. Tứ Nguyệt kinh ngạc nghĩ.
Lại “rầm” một cái, chồng tư liệu đổ xuống.
Về sau nhớ lại, chuyện này giống như một câu nói của ai đó, it’s your destiny. Không tránh được!
Giám đốc nhìn thấy khách hàng VIP cùng Tứ Nguyệt cùng ngồi xổm trên hành lang xếp tài liệu, mặt xám ngắt, đích thân đi tới, khom người hỏi: “Có chuyện gì thế này?”
Tứ Nguyệt nghẹn lời. May mà Nguỵ Vũ Thừa không giống vậy: “Không có gì, là tôi đụng vào cô ấy.”
“Cậu tới bàn về hợp đồng PR?” - Tứ Nguyệt không nhịn được, hỏi.
“À, không, không phải. Tớ ở phòng kỹ thuật. Hôm nay không có việc gì nên đi cùng qua xem.” - Nguỵ Vũ Thừa đưa trả cô số tài liệu đang cầm, liếc sang nhìn giám đốc. “Vừa vặn lại gặp bạn học cũ.”
Đi vào phòng họp, lẳng lặng đưa xong tài liệu, ngồi xuống một chỗ ngoài rìa, Tứ Nguyệt cúi đầu nghe giám đốc cùng khách hàng thông báo về tiến độ liên hệ truyền thông, đầu óc bắt đầu nghĩ lan man.
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, tưởng như rất lâu, hoá ra lại rất mau. Tứ Nguyệt nhấp nhổm ngồi nghe, mãi đến cuối cùng, bên cô tiễn ba người khách ra cửa thang máy, nói chuyện, tạm biệt. Cô vẫn không ngẩng đầu nhưng thấy bàn tay kia chìa đến trước mặt: “Hợp tác thuận lợi.”
“Hợp tác thuận lợi.” - Cô hơi đỏ mặt nhưng cũng phải ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng bừng ấy.
Nguỵ Vũ Thừa cười cười, cùng đồng sự đi vào thang máy, thân hình cao gầy dần biến mất sau cánh cửa từ từ đóng lại.
Sau khi khách về, Tứ Nguyệt không tránh khỏi bị sếp sạc. Công ty của Nguỵ Vũ Thừa là khách hàng quan trọng của công ty, vậy mà cô không những không sớm chuẩn bị tài liệu cẩn thận, lại còn va vào người ta trên hành lang. May là khách hàng rất hài lòng với phương án truyền thông của bên cô nên cuối cùng giám đốc cũng thả cho cô đi.
Ngay lúc đó, Natalie chạy tới buôn chuyện: “Nghe nói bà va vào CTO của HA á.”
“Anh ta là giám đốc kỹ thuật của HA?” - Tứ Nguyệt gần như không thể tưởng tượng được, giật mình, hỏi - “Bà bảo tại sao anh ta lại tới đây?”
Natalie nhún nhún vai: “Ai mà biết?!”
Tứ Nguyệt hơi uể oải bóp trán, điện thoại di động chợt rung lên báo có tin nhắn.
“Tối nay tụ tập, đừng quên đấy, Roxy, 8 rưỡi.”
Tứ Nguyệt xem đồng hồ, nhắn trả lời: “Ừ, không quên đâu.”
“À, tối nay sẽ có bất ngờ thú vị nhá!”
Tứ Nguyệt lại khó kìm được, đưa tay bóp trán lần nữa. Bất ngờ thú vị? Còn có ai bất ngờ hơn chính cô hôm nay? Cô đã gặp lại Nguỵ Vũ Thừa cơ đấy! Thực sự cô có thể tưởng tượng cảnh lũ kia trợn mắt há mồm tối nay , khi cô buôn chuyện này.
*
Buổi tối, quán bar Roxy.
Khi Tứ Nguyệt đến, Đỗ Phi liếc mắt thấy cô, vẫy tay: “Đây!”
“Uống gì? Bols(1) trứng, cam hay blackcurrant(2)?” - Đỗ Phi gọi người phục vụ, hỏi thành thạo.
“Không uống rượu có được không?”
Thật ra Tứ Nguyệt muốn uống soda, lời nói của cô làm cho lũ bạn cả trai lẫn gái đang ngồi gào lên, bảo:
“Chơi hết mình mà đòi không uống rượu là thế nào? Mà rượu này độ cồn thấp thế, say làm sao được!”
“Blackcurrant” - Tứ Nguyệt đành chịu.
“Rồi, bắt đầu nhé?” - Đỗ Phi lấy vỏ chai rượu đặt nằm ra giữa bàn, ngón tay vươn tới xoay nhẹ - “Luật chơi như cũ.”
Vỏ chai quay đều mươi vòng, từ từ dừng lại, miệng chai chỉ vào Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt thở dài, không nói gì, uống non nửa ly rượu ngọt mùi blackcurrant, viên đá chạm vào thành cốc kêu lanh canh.
“Câu hỏi thứ nhất, hơi bị đơn giản á.” - Một đứa nói - “Tứ Nguyệt, một tuần trở lại đây, cậu gặp được chuyện gì đáng kể nhất?”
“Chuyện đáng kể nhất…” - Tứ Nguyệt nghĩ ngợi một lát, trong lòng đã có câu trả lời - “là…”
“Ê, các cậu, bất ngờ thú vị đã đến!” - Đỗ Phi đột nhiên ngắt lời cô - “Các cậu quay đầu lại nhìn xem là ai!”
Áo phông polo đen, áo gió màu kaki khoẻ khoắn, tóc ngắn, mắt một mí.
Nguỵ Vũ Thừa.

______________

1. Bols: Một nhãn hiệu đồ uống có cồn của Hà Lan, chuyên các loại rượu mùi (liqueur).
2. Blackcurrant: Quả lý chua, thường được gọi là nho đen hay nho Hy Lạp.


***

Tim Tứ Nguyệt bỗng nhiên đập nhanh hơn. Cô cúi thấp đầu giấu mặt rồi uống một ngụm lớn chất lỏng màu tím sẫm trong ly. Bên tai cô, những tiếng kêu kinh ngạc thán phục vang lên.
“Tớ không hoa mắt chứ, Nguỵ Vũ Thừa à?”
“Thiên tài trẻ tuổi về lúc nào thế?”
“Ai gọi cậu đấy?”
Nhận bao ánh mắt đổ dồn vào, Nguỵ Vũ Thừa có vẻ thản nhiên điềm tĩnh hơn tất cả mọi người. Anh lần lượt bắt tay từng bạn học cấp 3, người thì vẫn nhớ tên, người thì không nhớ nên phải giới thiệu lại, bầu không khí thân mật dễ chịu.
Đến lượt Tứ Nguyệt, anh mỉm cười đầy ý vị sâu xa, chỉ nói: “Chào cậu.”
Tứ Nguyệt cầm tay anh, bàn tay mạnh mẽ ấm áp, chẳng biết có phải vì uống rượu không mà mặt cô đỏ lên, nóng bừng: “Chào cậu.”
“Tứ Nguyệt, cậu buôn tiếp chuyện đi.” Sau khi cả đám ngồi xuống hết, một đứa lại quay về chủ đề vừa nãy.
“Chuyện định buôn là về… cậu ấy” - Tứ Nguyệt thành thật chỉ về phía Nguỵ Vũ Thừa - “Sáng nay bọn tớ vừa gặp, cậu ấy là khách hàng mới của công ty tớ.”
“Trùng hợp thế á?”
“Sao lúc nãy cậu không kể?”
Cả lũ lại nhao nhao, Tứ Nguyệt chỉ đành cười: “Chứ không phải đang định nói thì các cậu ngắt lời à?”
Giọng Nguỵ Vũ Thừa vang lên vui vui: “Ừ đấy, tớ gặp lại Tứ Nguyệt, cũng ngạc nhiên lắm.”
“Phải rồi, phải rồi. Các cậu vốn có duyên mà. Cán sự Toán, cán sự Văn.” - Đỗ Phi nhìn vẻ ngượng nghịu của Tứ Nguyệt, thích thú nói đùa.
Tứ Nguyệt mím môi, chẳng biết nói gì, đành nhìn ly blackcurrant sắp cạn sạch.
Trong chốc lát, đám bạn cấp 3 quên luôn trò chơi, bắt đầu túm năm tụm ba tán gẫu. Rồi tay DJ của quán bar xưa nay vẫn ưa yên tĩnh này đột nhiên đổi nhạc sang bản “Đấu ngưu” giọng nữ. Không giống như Châu Kiệt Luân đọc rõ từng lời rap, nữ ca sĩ chẳng rõ tên đang cố gắng biến đổi bài hát theo phong cách hip hop tự do, nghe cũng mới lạ.
Tứ Nguyệt gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn theo giai điệu sống động, không kìm được, ngước mắt. Trong khung cảnh tối mờ, gương mặt của người con trai ngồi kia trở nên mơ hồ, chỉ còn thấy được những đường viền đẹp gọn gàng. Cô chợt ngơ ngẩn, nhớ lại tình cảm thầm lặng hồi đi học.
Thời cấp 3, cô và đám bạn điên cuồng hâm mộ Châu Kiệt Luân, lúc đó vẫn còn là một ca sĩ mới có vẻ hơi rụt rè. Khi ấy đĩa CD cũng hiếm chứ đừng nói là MP3. Mỗi ngày, đến giờ tự học, cả lũ đem băng nhạc nhét vào chiếc cassette bỏ túi màu đen, vừa nghe vừa làm bài tập, thấy thầy cô bước vào thì giả vờ như đang nghe băng tiếng Anh. Trên đường đến trường cũng cắm tai nghe, đạp xe băng băng, tóc bay bay trong gió sớm, đám con trai lẩm nhẩm “Song tiệt côn”, đám con gái thì thích “An tĩnh”. Chìm trong những giai điệu ấy, cả lũ cùng nhau lo kiểm tra Toán buổi sáng, lại chờ mong trận bóng rổ buổi chiều.
Ngày đầu đi học, thầy chủ nhiệm phân công cán sự các môn theo điểm thi đầu vào. Tứ Nguyệt dĩ nhiên làm cán sự Văn, còn anh chàng Nguỵ Vũ Thừa ngồi bàn sau hoá ra lại là trường hợp đặc biệt. Thầy chủ nhiệm hỏi: “Nguỵ Vũ Thừa, điểm Toán, Lý, Hoá của em đều cao, em muốn làm cán sự môn nào?”
Cậu học sinh cao lớn gãi đầu, nói đại: “Toán đi ạ.”
Thế là cả lớp đều biết, quái vật đạt điểm tuyệt đối trong các môn tự nhiên chính là cái cậu mắt một mí đẹp trai này.
Nhưng cậu ta cũng không phải dạng mọt sách, Tứ Nguyệt thường hâm mộ vì cậu ta không cần làm bài tập mà điểm vẫn cao chót vót. Khi cả lớp còn ngồi gào thét căm hờn vì bài kiểm tra Lý khó điên rồ, cậu ta ôm bóng rổ chuồn ra sân tập.
Một bữa nghỉ trưa, Tứ Nguyệt nằm nhoài ra bàn, đờ đẫn nghe băng, quyển lời bài hát bày trước mặt. Nguỵ Vũ Thừa từ sân bóng quay về, cúi xuống nhìn lướt qua: “Cậu cũng thích Châu Kiệt Luân?”
Ánh nắng buổi trưa từ ngoài chiếu vào, cậu ta thì đến gần như vậy, khoé môi cong cong đẹp như thế, Tứ Nguyệt thậm chí còn nhìn được mấy sợi râu lún phún bên mép cậu ta, cô không thấy khó chịu, chỉ có một cảm giác thật tươi trẻ.
Tứ Nguyệt bỗng dưng đỏ mặt, nhưng vẫn ra vẻ tự nhiên, gật đầu: “Đúng rồi.”
Cậu ta lơ đãng ngồi xuống bên cô, hỏi: “Cán sự Văn, sao bài tập làm văn nào cậu cũng viết dài thế?”
Tứ Nguyệt tức tối: “Thế còn cậu, chả thấy làm gì mà điểm Toán 10 phẩy?”
Nguỵ Vũ Thừa lại quen tay gãi đầu, thành thật nói: “Bài thi dễ quá ấy mà.”
Tứ Nguyệt nhăn mặt, sao cô không thấy dễ?
“Hay là thế này, môn tự nhiên cậu không hiểu bài nào thì hỏi tớ. Văn cổ điển gì gì, tớ hỏi cậu!” - Nguỵ Vũ Thừa suy nghĩ một lát rồi nói.
“Được, cùng tiến bộ!”
Họ dần thân nhau hơn. Tứ Nguyệt biết Nguỵ Vũ Thừa thích nhất bài “Đấu ngưu”, có lẽ là vì liên quan đến niềm đam mê bóng rổ. Mỗi lần vào sân, cậu ta nhai kẹo cao su, giơ ngón tay chỉ huy cả đội tấn công hoặc phóng thủ, động tác tranh bóng, khống chế bóng không hấp tấp cũng không chần chừ. Quanh sân, đám con gái từ lớp 10 đến lớp 12 điên cuồng hô “Nguỵ Vũ Thừa cố lên.”
Đợt ấy, tất cả những hiểu biết của Tứ Nguyệt về bóng rổ chỉ dừng ở câu “Lớp mình thắng bao nhiêu điểm”. Mãi đến khi môn Thể dục yêu cầu phải thi ba bước lên rổ, cô mới nhận ra mình đúng thật chẳng có năng khiếu gì cả. Vì vậy, hết giờ học, cô quay lại tìm Nguỵ Vũ Thừa, lúc này đang uống nước ừng ực, hỏi: “Có bí quyết gì để tập ba bước lên rổ không?”

***

“Cậu không phải trượt thể dục đấy chứ?”
“Ừm…” - Tứ Nguyệt thấy ngượng cả người.
“Tuần này tớ dạy cậu, nhưng cậu phải làm văn cho tớ cơ.” - Nguỵ Vũ Thừa cười ranh mãnh khoe hàm răng trắng tinh.
“Được rồi!”
Tứ Nguyệt là học sinh ngoan, thẳng thắn thông minh, thành tích học tập lại tốt, đối xử với ai cũng nhiệt tình. Mấy cậu trong đội bóng rổ đều sẵn sàng giúp cô luyện tập, bởi vì cô hiền, có bị cười là chơi kém, toàn mắc lỗi chạy bước, cô cũng không tức giận.
Đến ngày thi, Tứ Nguyệt cuối cùng cũng ném được đủ sáu quả vào rổ trong thời gian quy định. Cô chống tay lên đầu gối, há mồm thở dốc, ngoảnh về phía ông tướng Nguỵ Vũ Thừa đang ung dung bên kia, giơ ngón tay hình chữ V.
Nguỵ Vũ Thừa từ lan can nhảy xuống, vỗ vỗ tay: “Đi, mình đi ăn mừng tí đã!”
Hai người đến căng tin mua hai que kem chanh, một đồng một que. Kem màu vàng nhạt, bên ngoài là một lớp đá mỏng, cắn một miếng, bên trong có kem bọc sirô chanh, rất đã khát. Tứ Nguyệt chúm môi mút kem, miệng lúng búng nói: “Cảm ơn cậu nhé.”
Nguỵ Vũ Thừa cắn vài miếng hết que kem rồi cho tay vào túi: “Không có gì, cậu đừng quên giúp tớ làm văn là được.”
Bọn họ cùng đi về phía bãi gửi xe lấy xe đạp. Dưới nắng chiều, hai cái bóng thật dài đổ song song, lúc chạm vào, lúc cách ra. Bãi gửi xe đã vắng hoe, hệt như cả trường lúc này, ai đó huýt còi, họ vẫy tay tạm biệt.
Kỳ thi cuối năm lớp 10 sắp đến, thầy chủ nhiệm mở “trận càn” đột xuất, yêu cầu lục cặp cả lớp, mục đích là tịch thu hết những băng nhạc vô bổ. Lúc ấy, cuốn băng “Jay” của Tứ Nguyệt đang đặt trong máy Walkman của Nguỵ Vũ Thừa cũng hy sinh oanh liệt. Nguỵ Vũ Thừa tỏ ý xin lỗi, cô chẳng nghĩ ngợi, nói: “Không sao, thi xong sẽ được trả thôi mà.”
Thực ra, không nghe thì không nghe. Dù sao cũng gần thi, cả lớp không ai dám lơ là, trừ Nguỵ Vũ Thừa, mà ngay cả Nguỵ Vũ Thừa thì cũng vì không thuộc văn cổ điển, bị cô dạy Văn gọi xuống phòng giáo viên mắng gay gắt.
Thi xong, Tứ Nguyệt quay về trường lấy phiếu điểm, nhân tiện xem danh sách phân ban A - C. Hôm đó, Nguỵ Vũ Thừa không tới, bài thi Toán cũng để người khác cầm hộ. Ở phòng giáo viên, cô nghe được thầy dạy Toán vui vẻ ca ngợi cậu học trò cưng: “Cho vào đội tuyển Toán rồi, không khéo còn được giải nhất đem về ấy.”
Tứ Nguyệt tự nhiên nhìn ra sân bóng rổ bên ngoài cửa sổ. Đúng thật là không thấy hình dáng vô cùng quen thuộc trong đám con trai kia. Đáy lòng cô âm thầm buồn bã, vậy là… sau này họ cũng không học cùng lớp nữa.
Lớp 11 ở lưng chừng, tuy không căng thẳng thi cử như lớp 12 nhưng cũng chẳng còn cảm giác mới mẻ như lớp 10. Tứ Nguyệt chuyển ban C, đôi lúc đi qua lớp cũ, thấy có đứa gọi: “Cán sự Văn, bài làm văn của cậu giờ thành văn mẫu của lớp tớ nhá!” Có đứa thì kêu: “Không có cậu, mỗi lần kiểm tra chả ai che hộ, toàn bị túm.”
Nguỵ Vũ Thừa vẫn ngồi chỗ cũ. Không biết có phải ảo giác hay không, Tứ Nguyệt thấy sau khi đi luyện thi Olympic Toán trở về, cậu ta cao thêm một chút. Có lẽ vì suốt kỳ nghỉ hè không chơi bóng, nom cậu ta cũng trắng hơn nhiều.
Xoay cây bút trong tay, cậu ta cũng cười, hét lên: “Cũng chả ai giúp tớ làm văn nữa.”
Tứ Nguyệt mỉm cười tự nhiên duyên dáng: “Cậu mời tớ ăn kem chanh, tớ viết giúp cậu một bài.”
“Quá đáng giá á!” - Nguỵ Vũ Thừa bỏ bút đứng lên - “Đi, đi luôn!”
Nhưng dù sao họ cũng chẳng học cùng lớp, những cơ hội nói chuyện phiếm và vui đùa như vậy ngày một thưa dần. Và tất cả những tin tức về Nguỵ Vũ Thừa mà Tứ Nguyệt nghe được từ miệng lũ bạn, từ nội san của trường, chẳng có gì khác ngoài những đợt tập huấn đội tuyển, những giải thưởng Olympic Toán các cấp. Ở trong trường, anh chàng này luôn nổi bật đến mức không thể bỏ qua được.
Chớp mắt đã thi xong đại học, Tứ Nguyệt đỗ nguyện vọng 1, là một trường hạng khá ở tỉnh khác. Cô quay về trường cấp 3 lấy giấy báo trúng tuyển, nhìn ngắm từng cảnh vật trong trường, cảm thấy một chút tiếc nuối. Sau khi dạo quanh một vòng, Tứ Nguyệt đến chỗ gửi xe, chợt nghe ai đó gọi.
“Tứ Nguyệt!”
Là Nguỵ Vũ Thừa.
Cậu ta không thi đại học, bởi vì có thành tích xuất sắc ở Olympic Toán quốc tế nên được một trường đại học danh tiếng của Mỹ tuyển thẳng.
Nhìn thấy cậu ta ở bãi xe, Tứ Nguyệt nhớ về hai năm trước, bọn họ ăn kem, cùng đi đến đây rồi vui vẻ chào tạm biệt. Cô chợt thấy lòng chùng xuống, cúi thấp đầu che giấu cảm xúc, gượng cười nói: “Còn chưa chúc mừng cậu nhỉ, bao giờ thì đi?”
“Xong visa rồi, tháng tám bay. Nói thật là cũng hơi lo, một mình ra nước ngoài mà.” - Nguỵ Vũ Thừa gãi gãi đầu. Mặc cho người khác ghen tị thế nào, với Tứ Nguyệt, cậu ta vẫn tỏ ra thành thật - “Ở lại thực ra cũng tốt, mọi người học cùng nhau đông vui hơn.”
“Ừm, nhưng mà cậu thật là giỏi lắm lắm ấy!” - Tứ Nguyệt khen chân thành.
Nguỵ Vũ Thừa có vẻ ngượng ngập gãi gãi đầu: “Phải rồi, cậu còn nhớ cái này không?”
Cậu ta lắc lắc cái hộp nhỏ trong tay.
“Hồi lớp 10, thầy chủ nhiệm gom hết băng nhạc đi tiêu huỷ.” - Cậu ta nói nghiêm trang - “Tớ đi mua băng khác, trả cậu.”
Cậu ta mà không nói thì Tứ Nguyệt cũng quên nên khi nhận cuốn băng, cô cười tủm tỉm: “Cảm ơn cậu.”
Hôm đấy, Nguỵ Vũ Thừa mặc áo phông trắng, đứng dưới nắng gắt, trông cao ngất như cây bạch dương, cậu ta nhếch môi cười cười, trên thái dương còn lấm tấm mồ hôi: “Cậu… nhớ nghe kỹ lại một chút nhé.”
Sau đó, Tứ Nguyệt về nhà, nhưng không mở hộp băng.
Khi ấy đã bắt đầu có máy nghe MP3. Nhân dịp cô đỗ đại học, bố mẹ thưởng cho một chiếc. Dù dung lượng rất nhỏ, chỉ có thể lưu được hơn chục bài, cô không chần chừ đem “Đấu ngưu” đặt ngay đầu danh sách.
Rồi cô rời quê, học đại học, đi làm, vẫn luôn mang theo hộp băng bên người nhưng không mở ra lần nào, như thể hộp băng nho nhỏ đang ẩn giấu tâm sự của chính mình.
Bởi vì ký ức thời trung học đã ngừng lại vào ngày hè trời xanh mây trắng nọ, cùng với người con trai tuấn tú kia, bay qua đại dương.
“Chúng mình tiếp tục chơi đi!” - Trong đám bạn có đứa lên tiếng rủ - “Chơi trò Liều khai thật.”
Tứ Nguyệt bừng tỉnh lại, thấy một đứa xoay cái chai trên bàn.
Trùng hợp thế nào, lại trúng Tứ Nguyệt. Cô hơi lúng túng nhìn ly rượu đã trơ đáy, nghe Đỗ Phi nói quả quyết: “Rót ly nữa.”
“Ừm, hỏi cái gì?”
“Hồi trước cậu yêu thầm ai trong số mấy trai đẹp ngồi đây?” - Không biết đứa xấu xa vô đạo đức nào đặt câu hỏi như vậy.
Bất giác Tứ Nguyệt lại đỏ mặt.

***

Bất giác Tứ Nguyệt lại đỏ mặt. Cô nuốt hết ngụm rượu trong miệng, không dám nhìn phản ứng của ai, chẳng thể làm gì hơn là chỉ bừa vào anh chàng ngồi cạnh: “Bé Bự, hồi cấp 3, tớ thầm yêu cậu đấy!”
“Bé Bự”, bây giờ cao gầy chứ không béo nữa, tỏ ra kinh hãi: “Thật à? Mình ngồi cùng bàn lâu thế, sao cậu không nói sớm? Nếu biết thì tớ đã chả cưới vội, chờ cậu.”
Cả lũ cười ha hả, cũng tha cho Tứ Nguyệt.
Tối nay, vì Nguỵ Vũ Thừa mới về, không khí càng thêm hào hứng, quay đi quay lại đã gần nửa đêm.
Ra khỏi quán, cả lũ phân công ai ngồi chung xe với ai. Hỏi một vòng, hoá ra Nguỵ Vũ Thừa và Tứ Nguyệt lại về cùng đường, Đỗ Phi đẩy luôn Tứ Nguyệt sang phía anh: “Nhớ đưa người ta về nhá!”
Đỗ Phỉ được bạn trai qua đón rồi, Tứ Nguyệt hơi lúng túng, đành lên xe với Nguỵ Vũ Thừa. Cô hơi say nhưng lại ham nói: “Sao cậu lại chấp nhận làm liều chứ không chịu khai thật?”(1)
Nguỵ Vũ Thừa nhẹ nhàng đem áo gió khoác lên người cô, cười bâng quơ: “Cậu cũng thế còn gì. Cậu chọn khai thật, nhưng có thật là khai thật không?”
“Ơ…” - Tứ Nguyệt hơi ngớ ra - “Gì cơ?”
Mắt Nguỵ Vũ Thừa sáng lên, anh cười, lắc đầu: “Không có gì.”
Xe đến dưới nhà, Nguỵ Vũ Thừa đưa cô xuống, ân cần dặn: “Nghỉ ngơi cho khoẻ, hai hôm nữa gặp lại.”
Mãi sau, Tứ Nguyệt mới hiểu “hai hôm nữa” nghĩa là sao.
Đó là ngày tổ chức lễ ra mắt sản phẩm của khách hàng bên cô. Công ty internet non trẻ này thu hút sự chú ý vì đã triển khai một hệ thống mạng mới. Từ sáng sớm, Tứ Nguyệt phải đến địa điểm tổ chức sự kiện, lo liên lạc với truyền thông, đón khách, phát quà.
Đúng hôm ấy, một đồng sự phải đi viện vì bị viêm dạ dày cấp tính, chỉ còn mỗi mình Tứ Nguyệt, cô cảm thấy thật khó đỡ. Y như rằng, trong cơn hỗn loạn, cô nhầm mấy đơn vị truyền thông hạng A thành hạng B, chỗ đón khách bị nghẽn lại một chút. Ngay lập tức, đám phóng viên kêu ca luôn miệng.
Nhân viên PR, đại diện truyền thông, thêm cả quan khách.., tình hình rối tung lên, Tứ Nguyệt càng cuống. Mãi đến khi sếp cô chạy ra, đầu tiên là xoa dịu đám báo đài, sau đó bổ sung quà tặng, mọi việc mới tạm yên. Rồi sếp trừng mắt nhìn cô, hạ giọng: “Cô qua đây.”
Trận mắng này nặng lời hơn hẳn những trận trước, Tứ Nguyệt bật khóc mấy lần, lại không thể trình bày về chuyện đồng sự đi viện, chỉ biết cúi đầu nghe mà chẳng nói được lời nào.
Buổi lễ bắt đầu, sếp quay vào hội trường, bỏ lại đống lộn xộn bên ngoài cho cô giải quyết nốt. Tứ Nguyệt hít sâu để nuốt nước mắt, lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Một bóng người xuất hiện bên phía tay trái cô.
Nguỵ Vũ Thừa mặc bộ complet tối màu, thân hình mảnh khảnh tựa vào tường, hai tay đút túi quần, cứ thế nhìn cô. Ánh mắt anh rất dịu dàng, ẩn chứa nét an ủi nhẹ nhàng.
Tứ Nguyệt thấy bối rối. Không gượng được dù chỉ là một nụ cười mỉm, cô quay mặt, vội vã sắp xếp tài liệu. Nguỵ Vũ Thừa dường như muốn đến bên cô nhưng anh mau chóng bị ai đó gọi đi.
Tứ Nguyệt thở dài một hơi, điện thoại trong túi khẽ rung lên. Cô mở ra xem, một số lạ gửi tin nhắn: “Xong việc đừng về vội.”
Sự kiện chấm dứt thì đã gần năm giờ, Tứ Nguyệt mang một số giấy tờ và mấy món quà lưu niệm còn thừa về công ty. Cô chợt nhớ tới tin nhắn kia, lấy điện thoại ra xem. Hết pin.
Kệ thôi vậy.
Cô đang chán nản nên không muốn về nhà. Đi ngang qua quán café dưới chân văn phòng, cô đẩy cửa bước vào, gọi một cốc latte to, bưng chiếc cốc sứ trên tay nhưng chẳng uống ngụm nào. Nhét tai nghe nghe nhạc, chẳng biết từ bao giờ iPod đã được đặt sẵn ở chế độ chơi đi chơi lại một bài. Tiếng hát của Châu Kiệt Luân nhạt nhoà không rõ: “Nói đi, sao lại đến trước mặt tao, tao ném bóng, ngập tràn lửa giận, tao muốn đánh mày lâu lắm rồi, đừng trốn…”
Tứ Nguyệt chợt thấy buồn. Ngày nào cũng chịu đựng những ánh mắt xét nét của cấp trên, những kèn cựa trong văn phòng, những lời rỉ tai về các kiểu luật bất thành văn…, nếu người ta có góc cạnh thì cũng đã bị mài nhẵn lì cả rồi. Đâu giống như ai đó, lúc nào cũng sáng láng đáng khen.
Ngoài cửa sổ trời tối dần, bỗng nhiên có người đẩy cửa bước vào, đi tới trước mặt Tứ Nguyệt, gần như đường đột kéo cô đứng dậy.
Cốc cà phê đã nguội ngắt trong tay sóng sánh suýt đổ, Tứ Nguyệt ngẩng lên và thấy Nguỵ Vũ Thừa.
Anh mím chặt môi, ánh mắt có vẻ khắc khoải, lại có vẻ lo âu. Anh trầm giọng: “Đi, mình đến một nơi.”
Tứ Nguyệt nhìn anh ngơ ngác, không biết làm thế nào mà anh tìm được chỗ này. Chắc chắn anh vừa từ điểm tổ chức sự kiện chạy vội đến đây, vẫn mặc complet đi giày da như ban nãy, chỉ có cà vạt bị nới lỏng và hai khuy cổ áo không cài: “Tìm cậu mãi, giờ mới thấy. Sao lại tắt điện thoại?”
“Hết pin thôi.” - Tứ Nguyệt vừa ấp úng thanh minh đã bị anh kéo ra xe, vẻ mặt cô vẫn còn hơi hoảng hốt - “Đi đâu?”

***

Giọng anh dịu hẳn lại: “Đi chơi bóng.”
Anh lái xe đưa Tứ Nguyệt đến một khu phố mà cô chưa tới bao giờ, mở cốp sau lấy ra một quả bóng rổ ném cho cô: “Còn nhớ ba bước lên rổ không?”
Tứ Nguyệt cười méo xẹo, rồi lại không nỡ từ chối ý tốt của anh.
“Sai rồi! Chân kia!”
“Chạy bước rồi!”
“Bao năm rồi mà không tiến bộ là sao?”
Cô mắc lỗi liên tục, cuối cùng ôm luôn bóng chạy thẳng đến chân cột rổ, ném mạnh. Trong bóng tối lờ mờ chỉ thấy “bịch” một tiếng rồi bóng bật trở lại mặt cô. Tứ Nguyệt vừa định tránh thì đã có người bên cạnh vươn tay, dễ dàng bắt lấy quả bóng.
“Thế nào? Thấy đỡ hơn không?” - Nguỵ Vũ Thừa lơ đãng xoay bóng - “Nếu vẫn chưa thấy đỡ, tớ còn có tuyệt chiêu.”
Vận động một lúc xong, tâm trạng đúng là khá hơn nhiều, Tứ Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, tự hỏi cái gì mới là tuyệt chiêu.
Anh lười nói, ném cái khăn tay cho cô lau mồ hôi, vặn người một cái hệt như thuở còn teen: “Đi ăn gì đi.”
Tiếc là tìm khắp thành phố lớn này mà không thấy loại kem que vị chanh ngày trước. Họ đành vào DQ(1), gọi mỗi người một phần Blizzard(2). Ngồi ăn trong ánh sáng dìu dịu của quán, Tứ Nguyệt múc từng thìa kem, nghe Nguỵ Vũ Thừa nói: “Chuyện công việc thì cứ từ từ rồi sẽ ổn thôi, ai mà không có sai sót?”
Tứ Nguyệt ậm ừ, không ngẩng đầu.
“Thật ra muốn liên lạc với cậu lâu rồi, nhưng lại sợ qua từng ấy năm, không nhận ra nhau nữa.”
“Giờ đã liên lạc đấy thôi!” - Tứ Nguyệt gượng gạo cười cười - “Bạn cấp 3, làm gì mà không nhận ra?”
Nguỵ Vũ Thừa im lặng một lát, xe đã chạy đến nhà Tứ Nguyệt. Cô nói cảm ơn, đang định xuống xe thì anh đột ngột lên tiếng: “Cậu còn nhớ hộp băng tớ đưa cậu không?”
Tứ Nguyệt hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.
“Cậu…” - Nguỵ Vũ Thừa định nói rồi lại thôi, khuôn mặt đẹp trai thoáng nét băn khoăn - “Không có gì, nghỉ ngơi đi nhé, ngủ một giấc cho khoẻ.”
Tứ Nguyệt về nhà, đơn độc nhốt mình trong căn phòng bé xíu, cảm giác chán nản lại dâng lên càng lúc càng mãnh liệt.
Vì sao cô kém cỏi đến thế? Còn anh… lại càng ngày càng nổi bật. Nếu họ giống như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, mọi thứ sẽ cứ thế lặng lờ trôi đi. Nhưng hết lần này qua lần khác, họ gặp lại, anh còn thấy rõ cô vụng về ngớ ngẩn nhường nào.
Thêm nữa, vì cái gì mà anh đối xử tốt với cô? Chơi bóng, ăn kem… toàn những chuyện trẻ con… anh đều nhớ rõ, thậm chí còn nhớ cả hộp băng.
Tứ Nguyệt trằn trọc trên giường hồi lâu rồi lại dậy bật đèn, không ngăn được ánh mắt đảo qua chỗ giá sách. Tầng thứ hai từ dưới lên, số băng nhạc đã mua năm xưa đều cất ở đó. Cô ngồi thụp xuống, cẩn thận lục tìm.
Bên ngoài hộp băng đã phủ một lớp bụi mỏng, Tứ Nguyệt đưa ngón tay quệt quệt, vẽ ra mấy vệt mảnh mảnh. Trên bìa, anh chàng mặc áo sơ mi kẻ carô vàng, tóc lượn sóng, đeo tai nghe, lơ lửng giữa không trung, thảnh thơi sung sướng. Chính là hộp này.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lần đầu tiên mở hộp băng, rút tập lời bài hát, một tờ giấy nhẹ tênh rơi xuống.
Đột nhiên, tim như bị ai đó bóp nghẹt, Tứ Nguyệt nín thở, cố nhìn rõ hai dòng hàng chữ trên tờ giấy: “Tứ Nguyệt, tớ muốn biết… có thể làm bạn đặc biệt của cậu được không?”
Sau đó là một dãy số kèm theo lời nhắn: “Cậu dùng QQ chứ?”
Tứ Nguyệt cứ ngồi yên như vậy, chỉ trong giây lát, cô nhận ra đó là chữ của Nguỵ Vũ Thừa. Cô đã bỏ qua lời mời này thật lâu, cô liếc xuống năm phát hành băng nhạc, năm 2000.
Tròn 10 năm.
Không hề dự liệu, Tứ Nguyệt bật khóc, vừa khóc vừa bật máy tính, vào QQ, tìm chủ nhân dãy số. Người đó đặt avatar bình thường hết mức, hình con chim cánh cụt, nickname là “Cán sự Toán”.
Tứ Nguyệt nhấn nút “Gửi lời mời kết bạn”, rồi chẳng hy vọng gì, ngơ ngơ ngóng bầu trời đêm. Nhưng mà chỉ vài giây, bên kia đã báo nhận lời. Ngay sau đó, hình avatar ấy nhấp nháy, gửi sang câu chat đầu tiên: “Hi, chờ cậu lâu lắm rồi.”
Nước mắt Tứ Nguyệt vẫn dường như không thể ngừng, lã chã rơi, chẳng rõ vì tình cảm thầm kín non nớt kia, hay chỉ bởi vì khoảng thời gian đã lặng lẽ phí hoài. Ngón tay cô đặt trên bàn phím nhưng không gõ được chữ nào. Qua một lúc lâu, khi cô gần như chắc chắn rằng bên kia không nói gì nữa, điện thoại vang lên.
Tiếng Nguỵ Vũ Thừa: “Tớ đến dưới nhà cậu rồi.”
Tứ Nguyệt xuống nhà, thấy anh tựa vào xe, lẳng lặng nhìn về phía cô. Cô do dự dừng lại, nhưng anh đã đứng thẳng dậy, bước nhanh tới, không để cô từ chối, ôm cô vào lòng.
Tối nay, họ ngồi trong xe của Nguỵ Vũ Thừa, nói với nhau rất nhiều điều. Anh kể về nỗi khó khăn khi một thân một mình đi du học, kể về nỗi thất vọng khi không thấy cô đáp lại, kể về cảm giác bất lực khi ở quá xa. Cuối cùng, anh hỏi: “Em biết tại sao hôm trước anh muốn qua công ty em không?”
Tứ Nguyệt lắc đầu, dáng điệu ngờ nghệch rất dễ thương.
Anh cười, ánh mắt vẫn ranh mãnh như hồi mới lớn: “Bởi vì qua phòng marketing thấy tên em. Anh nghĩ, lần này anh không thể bỏ lỡ nữa.”
Tứ Nguyệt vừa khóc vừa cười, đến bây giờ mới thấy mệt không chịu nổi, từ từ ngả ra ghế lơ mơ ngủ. Nhạc trong xe vừa nhảy đến bài tiếp theo, “Không thể mở lời”.
“Chỉ cần mở lời để em biết, rằng tôi sẽ che chở em, chọc em cười. Em quan trọng với tôi biết bao, lặng im nghe em nũng nịu, ngắm nhìn em ngủ đến già.”
“Tứ Nguyệt, em muốn nghe anh khai thật không?” - Anh nghiêng qua, dịu dàng hôn lên trán cô - “Hôm trước ở quán bar chưa nói.”
Tứ Nguyệt nửa thức nửa ngủ, chỉ “Ưm” một tiếng.
“Nếu như hôm đó có người hỏi anh có yêu thầm ai không…” - Anh dừng một chút, cúi đầu nói - “Anh sẽ trả lời là có. Người đó là em. Trước giờ vẫn là em.”
Tứ Nguyệt vẫn nhắm mắt, lại cảm thấy thật lạ lùng.
Đúng vậy, trên thế giới này, còn có điều gì tốt đẹp hơn những năm tháng thanh xuân, que kem chanh mát lạnh, và tình cảm thầm kín được đáp lại?
Hết
______________

1. DQ: Chuỗi cửa hàng kem (và nhiều món khác) của Diary Queen, xuất phát từ Mỹ, có mặt ở nhiều nước châu Á, trừ Việt Nam!
2. Blizzard: Xin mời dùng Google tìm theo từ khoá “DQ Blizzard” để xem hình ảnh cụ thể.