Wednesday, June 30, 2010

30/06 Lạc lõng

Tự dưng thấy mình lạc lõng quá...bước đi mà không biết đôi chân mình sẽ đi về đâu...Cứ ngỡ rằng mình có thể kiểm soát được mọi thứ...nhưng dường như tất cả đã vượt ngoài tầm tay với...lại cảm giác hụt hẫng và lo sợ...




Mình chán nản với cái lịch hằng ngày của mình...cứ quanh quẩn trong căn phòng với bốn bức tường làm mình cực kỳ mệt mỏi...
Rồi mình lại online...có lẽ cái laptop là phương tiện duy nhất mình có thể liên lạc với thế giới bên ngoài...đối diện với một thế giới phẳng chỉ toàn chữ viết và hình ảnh...khiến mình dần chán nản kinh khủng...nhưng cũng khiến mình sợ ra ngoài...vì mọi thứ sẽ không yên ắng và tĩnh lặng như trong căn phòng ấy...cái nơi mà mình cho là thân thương ấy...
Mình muốn đi du lịch...nhưng là đi một mình...
Mình muốn một lần thoát khỏi cái cuộc sống thực tại chán nản...để đến một nơi nào đó của riêng mình...
Rồi bỗng dưng mình muốn lên trên một toà cao ốc...cao thật cao...chỉ một mình thôi...im lặng ngồi đấy và ngằm nhìn những ánh đèn neon được mở lên khi đêm về...thành phố khi ấy...tuyệt đẹp...



Có đôi khi mình tự hỏi...mục đích sống của mình là gì...rồi nhận ra rằng...tất cả những điều mình đang làm là muốn làm vừa lòng gia đình...
Vậy bản thân mình muốn gì...bản thân mình giỏi nhất cái gì...
Không có câu trả lời rõ ràng...
Bởi vì nếu có, thì cũng chỉ là...mình muốn làm vừa lòng những người mình thương yêu, không bao giờ để họ buồn...và bản thân mình giỏi nhất là nghe lời...
Lại một ngày nửa đối mặt với 4 bức tường, với thế giới phẳng...và với chính bản thân mình...
Có quá nhiều thứ mình không thể nói ra...có quá nhiều điều mình "phải" làm...
Và có lẽ làm việc lúc này là hay nhất...nó sẽ khiến mình không nghĩ ngợi nhiều...và cũng không viết ra một cái note vớ vẩn thế này...
Nhưng làm việc rồi cũng mệt mỏi...rồi lại nằm xuống mà nghĩ ngợi lung tung...rồi lại mơ mộng...rồi lại nhận ra mơ chỉ là mơ mà thôi...
Thực tại quá phũ phàng...nhưng mình vẫn phải cố gắng...cố gắng tin...cố gắng bước tiếp...
1 tháng qua có quá nhiều chuyện xảy ra...quá nhiều...
Và ngày cuối cùng của tháng làm mình rơi vào cảnh lạc lõng toàn diện...

Suy nghĩ gì về quá khứ?
Suy nghĩ gì về tương lai?
Suy nghĩ gì về thực tại?
Suy nghĩ gì về gia đình?
Suy nghĩ gì về tình yêu?
Suy nghĩ gì về tình bạn?
Suy nghĩ gì về HẠNH PHÚC?

Trái tim mình vẫn thế...hay nó đang thay đổi...nó dần quá đa cảm...hay trở nên vô cảm...
Bản thân mình cũng không biết nửa...

Cần một người chia sẻ, cần một người chấp nhận, cần một người quan tâm, cần một người hiểu được giá trị nụ cười và tâm hồn tôi...chỉ cần một người...một người thôi...


Àh, quên phần cầu chúc...
Mong pama luôn luôn mạnh khoẻ, làm ăn thuận lợi và có nhiều niềm vui trong cuộc sống...
Mong cho cả gia đình mình luôn mạnh khoẻ và vui vẻ!
Mong cho NK iu dấu của L luôn khoẻ mạnh, học giỏi!
Mong cho pà Như và bạn Kiệt luôn khoẻ mạnh, học giỏi!
Mong cho Bịnh Family luôn vui vẻ, gắn bó với nhau, và ai cũng khoẻ mạnh, học giỏi!
Mong cho ai đó đang thi đại học sẽ thi đậu, cả 2 trường...
Mong cho Touchies sẽ luôn khoẻ mạnh, có nhiều niềm vui trong cuộc sống và muốn gì được nấy!

Saturday, June 26, 2010

It's not sweet dream, it's peaceful dream....

Lost my way in worries...felt to sleep with thoughts...I DID feel my heart choked...feel the pressure...feel like I'm useless....
But yet, in my dream, you came...unexpected...just walked in, normally, you talked to me.....and when I told you my worries, my thoughts, my pressure, my feeling....yes, you said you believed in me, as always, and yes, you knew I was more than that, I was way better than what I thought of myself....and your smile, brought me peace....
Thnx, thnx for always bringing me sweet dreams, thnx for never appearing in such nightmares, thnx for giving the year I remembered my whole life, thnx for staying by my side when I was down and cheered me up when I was hurt..... Even in my dream, I feel peaceful when I see you :) You're furthest my dear good friend, my used-to-be classmate......even we're not closed enough for you and me to call each other "best friends" but you know what, you bring the feeling nobody has every brought me...real peace :)

With all the love, I dedicated this to my dear good friend, Tuan Hung :)

[Too bad, he doesn't have Facebook and too bad we don't see each other every often now, may b since the day we left secondary school=]] ]

Wondering who he's :)), here is his pic :) my "bạn cùng bàn" when I was in grade 9 :)
A good friend, good singer, and a CRAZY poet =]] [Dak Lak Poet] =]]

Bonus: A hilarious memory of me and my friend =]] [not that I remember all conversation, it's just based on my memories, make it more interesting by re-show it to you guys =]] ]
Me: Ko bik nửa, chắc sau này L vào Năng Khiếu, nghe mama bảo trường đó áp lực ko nhìu, ko cần thi tuyển, học cũng đc! [thời mình chưa có bất cứ khái niệm gì về trường cấp 3 nào giỏi và trường PTNK =]] ]
Him: Uh, cũng đc, vậy chắc H cũng đk vô trường đó, học chung vs L cho vui, rùi L chỉ H anh văn, H nhắc L toán =]]
Me: uhm, hí hí, L vs H mà học chung thì có nc lại quậy như bi h` =]]
3 months later...
Me: hix, L coi lại rùi, PTNK là trường dành cho hsg, L còn ko bik L thi vô nổi ko nửa >"<
Him: ack ==! vậy mà rủ H vô ==! Làm mừng hụt !!
Me: hix hix!
Him: mà ko sao, H tin L đậu mà, bg của H mà =]] [bg is a nickname he gave me, you don't want to know what it means, seriously =]] ]
Me: uh :)

Another thing I figured out when I played with him is that "Normal student will tell you everything they know, even you don't ask, and willing to explain it untill you remember it and are good at it, even more than themselves, THAT is something GOOD student NEVER DO even to you, other good students (as they call "their friends") or normal students"

Ok, so this post is for my friend, yes, I miss him so I write this to share w/ you guys, may be I will send him a copy of this, even though he may not understand all of this :) but may be he'll understand this: "Dak Lak, L nhớ H :P "

Monday, June 21, 2010

TOUCH S.U.R.V.I.V.A.L CAMP - NHỚ

3 ngày, thời gian thật ngắn ngủi khi chúng ta vui vẻ. Về thành phố với những ánh đèn neon, với những chồng bài tập, với đống việc nhà, và nhiều nhiều những thứ khác, mà dư vị ấy cứ đọng lại, như sau khi ta ăn một viên kẹo vẫn còn chèm chẹp vì tiếc nuối vị ngọt của nó. Thế đấy, 3 ngày ở Đồng Nai, tất cả những gì mình muốn là mắng chửi Org team cho thoả thích, ôi sao mà ác quá, đủ kiểu hành hạ rồi cheer mới cho ăn. Mình còn yêu nhất cái bài "con BTC" của nhóm Đẹp Bè. Nhưng bây giờ thì, ôi sao nhớ quá. Cứ muốn quay lại 3 ngày ấy, cứ vui vui mãi như thế. Không thì lại muốn nhanh nhanh qua hè năm sau, rồi lại app, rồi lại camp.

~*~*~*~*~*~*~*~

Ngày đầu tiên, mình thật sự lo lắng khi mình vừa đi vừa hỏi, "bạn ơi mỉnh ngồi đây được không?" và ai cũng lắc đầu. Thật sự lúc đó mình sợ lắm, trong vài giây mình có cảm giác mình sẽ típ tục bị lạc lõng ở một thế giới không phải của mình. Rồi mấy anh chị Faci xuất hiện, vui vẻ giới thiệu tên này nọ và hỏi thăm mình, trong đó có anh Bọt Biển, [hè hè] còn nhớ ảnh nói mình giống ai đó trong nhóm S.H.E :"> ôi, trong phút chốc mình lại cảm thấy mình thật sự được chào đón ở nơi này, như một ngôi nhà với những người bạn :) Suốt quãng đường dài từ TP tới Đồng Nai, mình đã được vui cười thoả thích với các Faci, bạn ngồi cạnh, bạn Hạnh :) Thật sự thì cơn say xe của mình cũng biến mất tiêu :X [hay tại mình ngồi ghế đầu thì cũng ko bik nửa] Tới Vườn Xoài là hạnh phúc :)
Rồi mình có dịp típ tục hú hồn vì mình ko có tên trong danh sách, rồi mình về nhóm của Poca và anh Dừa! Ôi, 2 cuties :X, em iu 2 ng :X

~*~*~*~*~*~*~*~


Yêu cái giây phút "mở trại", mở ra 3 ngày đau khổ, 3 ngày khói lửa cũng mở ra 3 ngày ngập tiếng cười, 3 ngày của kỷ niệm.
Yêu cái lúc cả nhóm ngồi suy nghĩ mãi ko ra tên nhóm, rồi Poca cho chơi Khủng bố để "xích gần nhau hơn", yêu cả lúc Poca và Dừa dính chưởng phải đi "giao lưu" với nhóm bạn để rồi "Tôi Shiznh Tươi" trở thành slogan và tên nhóm. Vui cái nhất cái lúc nhúng bàn tay vào màu để rồi "lưu dấu" trên lá cờ SHIZNH TƯƠI [ps: ai giữ cờ báo mình nha :D], nhớ mãi cái bàn tay dính đầy mực đen của mình để rồi phải chà cọ đủ thứ vẫn ko ra, đến cả ngày về thì ai nấy trong Shizh Tươi vẫn còn 1 ít màu trên tay -- Những bài tay nghệ thuật!

~*~*~*~*~*~*~*~

Nhớ lúc lăn lộn qua 7 trạm ngày thứ nhất để bảo vệ trái tim của nhóm.
Nhớ cái lúc qua Maze bị quăng bom nước túi bụi. Nhớ cái tim bị chọc ngay chặng thứ 2 và gương mặt đau khổ của 9 thành viên khi tưởng tượng tới cảnh bị hành hạ. Nhớ sự phối hợp quá xuất sắc của đội trong trò luồng dây của anh Da Zịt. Nhớ cái cách vá tim của anh Leader và việc mình cứ vừa đi vừa chấm nc "trái tim" =)) Nhớ cái khung đi bị team phá tan tành, rồi nhớ cả chặng thứ 4 bị game master, anh Khoa nói xấu qua đt =)) Nhớ cái trò Spider Web với bùn đất và đủ kiểu "tế thần", tất cả cũng chỉ để chui vào thật nhanh cho mý thành viên đứng ở trong ko bị muỗi đốt te tua. Rồi khi về thì ai cũng cao thêm vài cm :))
Nhớ cái bửa cơm tối chưa bao h` ngon hơn và mấy cái búng tai chị Poca phải hứng chịu khi mở sóng =))

 ~*~*~*~*~*~*~*~

Rồi Amazing Race.
Nhớ "con gà trụi lông màu đỏ đang nhảy". Nhớ cái trò tìm rồi giấu ống nước của TNT vs Shizh Tươi :)) Nhớ cái khối hộp của anh Phương khi viết chữ SURVIVAL CAMP. Nhớ 2 vòng sân vì đi sai trạm. Nhớ cả lần bị cướp cờ rồi phải chạy 1 vòng hồ chỉ vì quyết tâm giữ token, về tới nơi còn "We say thank you..." Nhớ trò "Dễ mà lâu" khi anh Phương tung banh mà không được đếm, rồi sự vui sướng khi đủ 5 trái và chạy đi. Nhớ cái trò kéo lê tấm bạt giữa trời nắng nóng tưởng chừng như muốn quỵ xuống, nhưng rồi nhìn thấy Shizh Tươi cứ "Shizh Tươi Go Go" :X ôi, không biết năng lượng từ đâu ra mà sung sức hết biết! Nhớ lần chơi You Turn lên Trùm Sờ để rồi Poca và anh Dừa được hứng mưa bom nước vì 2 tội, chơi You Turn và bỏ team.

~*~*~*~*~*~*~*~

Rồi còn nhớ kinh khủng 10 cheer của Touch, 6 cheer của các Team và Mass dance.
Mỗi ngày cứ nhớ lại, "Em ước mơ được làm siu nhưn", "Đẹp Bè we will win", "We are survival, you are surrender", "Banh nhà lá sập nhà lầu nát Survival Camp", và "Tôi Shizh Tươi, Tôi Shizh Tươi"...thì cứ cười, cười mãi :X
Rồi mình lại nhớ cái reflection của anh Quang, hix, khiến mình về phải ngồi nghiên cứu Đắc Nhân Tâm.

~*~*~*~*~*~*~*~

Đi camp rồi, thấy mình vẫn teen, nhưng mình vẫn cần trưởng thành. 16 tuổi, nhiều người bạn mới, nhiều điều mới mẻ phải học. Người ta thường nói, tuổi 16 là tuổi trăng tròn, là tuổi đẹp nhất của con người. Thật sự, mình đã thấu hiểu được điều đó sau camp. Cám ơn TOUCH, vì những món quà vô giá mà TOUCH đã dành cho mình, về các kỹ năng sống và về tình bạn. TOUCH xứng đáng là một trại hè giáo dục toàn diện :X Mong sao mình sẽ mãi là một phần của TOUCH, và TOUCH sẽ mãi là một phần trong mình, không thể tách rời được :)

Violet,
Nhớ....

PS: em muốn đi reunion :((