Wednesday, June 30, 2010

30/06 Lạc lõng

Tự dưng thấy mình lạc lõng quá...bước đi mà không biết đôi chân mình sẽ đi về đâu...Cứ ngỡ rằng mình có thể kiểm soát được mọi thứ...nhưng dường như tất cả đã vượt ngoài tầm tay với...lại cảm giác hụt hẫng và lo sợ...




Mình chán nản với cái lịch hằng ngày của mình...cứ quanh quẩn trong căn phòng với bốn bức tường làm mình cực kỳ mệt mỏi...
Rồi mình lại online...có lẽ cái laptop là phương tiện duy nhất mình có thể liên lạc với thế giới bên ngoài...đối diện với một thế giới phẳng chỉ toàn chữ viết và hình ảnh...khiến mình dần chán nản kinh khủng...nhưng cũng khiến mình sợ ra ngoài...vì mọi thứ sẽ không yên ắng và tĩnh lặng như trong căn phòng ấy...cái nơi mà mình cho là thân thương ấy...
Mình muốn đi du lịch...nhưng là đi một mình...
Mình muốn một lần thoát khỏi cái cuộc sống thực tại chán nản...để đến một nơi nào đó của riêng mình...
Rồi bỗng dưng mình muốn lên trên một toà cao ốc...cao thật cao...chỉ một mình thôi...im lặng ngồi đấy và ngằm nhìn những ánh đèn neon được mở lên khi đêm về...thành phố khi ấy...tuyệt đẹp...



Có đôi khi mình tự hỏi...mục đích sống của mình là gì...rồi nhận ra rằng...tất cả những điều mình đang làm là muốn làm vừa lòng gia đình...
Vậy bản thân mình muốn gì...bản thân mình giỏi nhất cái gì...
Không có câu trả lời rõ ràng...
Bởi vì nếu có, thì cũng chỉ là...mình muốn làm vừa lòng những người mình thương yêu, không bao giờ để họ buồn...và bản thân mình giỏi nhất là nghe lời...
Lại một ngày nửa đối mặt với 4 bức tường, với thế giới phẳng...và với chính bản thân mình...
Có quá nhiều thứ mình không thể nói ra...có quá nhiều điều mình "phải" làm...
Và có lẽ làm việc lúc này là hay nhất...nó sẽ khiến mình không nghĩ ngợi nhiều...và cũng không viết ra một cái note vớ vẩn thế này...
Nhưng làm việc rồi cũng mệt mỏi...rồi lại nằm xuống mà nghĩ ngợi lung tung...rồi lại mơ mộng...rồi lại nhận ra mơ chỉ là mơ mà thôi...
Thực tại quá phũ phàng...nhưng mình vẫn phải cố gắng...cố gắng tin...cố gắng bước tiếp...
1 tháng qua có quá nhiều chuyện xảy ra...quá nhiều...
Và ngày cuối cùng của tháng làm mình rơi vào cảnh lạc lõng toàn diện...

Suy nghĩ gì về quá khứ?
Suy nghĩ gì về tương lai?
Suy nghĩ gì về thực tại?
Suy nghĩ gì về gia đình?
Suy nghĩ gì về tình yêu?
Suy nghĩ gì về tình bạn?
Suy nghĩ gì về HẠNH PHÚC?

Trái tim mình vẫn thế...hay nó đang thay đổi...nó dần quá đa cảm...hay trở nên vô cảm...
Bản thân mình cũng không biết nửa...

Cần một người chia sẻ, cần một người chấp nhận, cần một người quan tâm, cần một người hiểu được giá trị nụ cười và tâm hồn tôi...chỉ cần một người...một người thôi...


Àh, quên phần cầu chúc...
Mong pama luôn luôn mạnh khoẻ, làm ăn thuận lợi và có nhiều niềm vui trong cuộc sống...
Mong cho cả gia đình mình luôn mạnh khoẻ và vui vẻ!
Mong cho NK iu dấu của L luôn khoẻ mạnh, học giỏi!
Mong cho pà Như và bạn Kiệt luôn khoẻ mạnh, học giỏi!
Mong cho Bịnh Family luôn vui vẻ, gắn bó với nhau, và ai cũng khoẻ mạnh, học giỏi!
Mong cho ai đó đang thi đại học sẽ thi đậu, cả 2 trường...
Mong cho Touchies sẽ luôn khoẻ mạnh, có nhiều niềm vui trong cuộc sống và muốn gì được nấy!

No comments:

Post a Comment

Leave your comment here, and please check back in 1 or 2 days for a reply. Thank you :)

Click Subscribe by email to be announced when new comments are added :)

Hãy để lại comment và quay lại trong 1 hay 2 ngày để xem trả lời. Cám ơn :)

Hay có thể click Subscribe by email để được thông báo khi có comment mới :)