Thursday, April 14, 2011

Mười Năm

Thnx Vicky for this really nice story :) a fairy tale I suppose :)

10 năm, đủ để biết hai đường thẳng song song vẫn có thể gặp nhau...dù là ở vô cực và khi chúng gặp nhau...thì mọi thứ đều trở thành vĩnh hằng ♥

Tác giả: Vô Xứ Khả Đào [ http://www.jjwxc.net/oneauthor.php?authorid=208924 ]
Dịch thô (convert): Candy_heart [ http://www.tangthuvien.com/forum/member.php?u=96338 ]
Dịch không-thô-lắm: Trần Thu Trang [ http://www.facebook.com/tranthutrangfc ]

Tựa:

Mười năm trước, chúng ta còn nghe băng cassette.
Mười năm trước, chúng ta còn ngồi trong lớp, oán giận vì thi cử không ngớt, bài làm không hết.
Mười năm trước, thần tượng âm nhạc Châu Kiệt Luân chẳng qua chỉ là một ca sĩ mới thích đội mũ lưỡi trai.
Chớp mắt đã mười năm rồi, quay đầu lại nhìn nhau, tưởng nhớ tình cảm thầm kín tuổi ô mai.
*
Khi Tứ Nguyệt ôm một đống tài liệu bước về phía phòng họp, Natalie đang dẫn mấy người khách đi vào văn phòng. Hành lang chật hẹp, Tứ Nguyệt nghiêng người nép sang bên cho họ qua trước.
Chồng tài liệu cao ngang người, để đỡ tốn sức, cô đem một nửa gác lên thành cửa sổ. Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào cánh tay ấm áp, Tứ Nguyệt bê tài liệu cũng lâu, ngón tay bị ép đến mức hơi tê, thấy hầu hết mọi người đã đi qua, cô vội bước, chợt va vào một người đi sau cùng.
“Rầm” một tiếng, tài liệu trong tay nghiêng ngả rơi xuống như tuyết lở, Tứ Nguyệt sợ quá kêu lên. Người kia phản ứng cũng rất nhanh, vươn tay đỡ lấy chồng tài liệu đang nghiêng như tháp Pisa.
Giật mình hú vía, Tứ Nguyệt toát mồ hôi lạnh dù điều hoà trong văn phòng vẫn bật. Người kia thấy cô loay hoay, cũng không rụt tay về, tiếp tục đỡ chồng tài liệu giúp cô. Cô cúi đầu, chỉ thấy những ngón tay thon dài sạch sẽ và tay áo phẳng phiu màu xanh biển của đối phương.
Hẳn là một anh chàng trẻ tuổi. Cô bỗng thấy có cảm tình, vội vàng cảm ơn. Đối phương chỉ cười cười: “Chị đỡ được chưa?”
Tiếng nói êm tai dễ nghe như vậy, trong khoảnh khắc, Tứ Nguyệt hơi hoảng hốt… dường như đã từng nghe thấy ở đâu rồi. Cô cố nén cảm giác khác thường, gật đầu nói: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Chồng tư liệu được trao trả xong, người kia cuối cùng cũng lộ mặt, đúng là một anh chàng còn trẻ. Mắt một mí, tóc ngắn, mũi rất cao, môi hơi mỏng, nhẹ nhàng dễ chịu, hệt như màu xanh biển của chiếc áo anh ta đang mặc.
“Nguỵ Vũ Thừa?” - Tứ Nguyệt buột miệng gọi tên anh ta trong khi đầu óc vẫn còn bán tín bán nghi.
“Hi, chào cậu, Tứ Nguyệt.” - So với cô, người đàn ông trẻ có vẻ không quá ngạc nhiên, hơi nhướn mày - “Trùng hợp nhỉ.”
Cậu ta còn nhớ rõ tên mình. Tứ Nguyệt kinh ngạc nghĩ.
Lại “rầm” một cái, chồng tư liệu đổ xuống.
Về sau nhớ lại, chuyện này giống như một câu nói của ai đó, it’s your destiny. Không tránh được!
Giám đốc nhìn thấy khách hàng VIP cùng Tứ Nguyệt cùng ngồi xổm trên hành lang xếp tài liệu, mặt xám ngắt, đích thân đi tới, khom người hỏi: “Có chuyện gì thế này?”
Tứ Nguyệt nghẹn lời. May mà Nguỵ Vũ Thừa không giống vậy: “Không có gì, là tôi đụng vào cô ấy.”
“Cậu tới bàn về hợp đồng PR?” - Tứ Nguyệt không nhịn được, hỏi.
“À, không, không phải. Tớ ở phòng kỹ thuật. Hôm nay không có việc gì nên đi cùng qua xem.” - Nguỵ Vũ Thừa đưa trả cô số tài liệu đang cầm, liếc sang nhìn giám đốc. “Vừa vặn lại gặp bạn học cũ.”
Đi vào phòng họp, lẳng lặng đưa xong tài liệu, ngồi xuống một chỗ ngoài rìa, Tứ Nguyệt cúi đầu nghe giám đốc cùng khách hàng thông báo về tiến độ liên hệ truyền thông, đầu óc bắt đầu nghĩ lan man.
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, tưởng như rất lâu, hoá ra lại rất mau. Tứ Nguyệt nhấp nhổm ngồi nghe, mãi đến cuối cùng, bên cô tiễn ba người khách ra cửa thang máy, nói chuyện, tạm biệt. Cô vẫn không ngẩng đầu nhưng thấy bàn tay kia chìa đến trước mặt: “Hợp tác thuận lợi.”
“Hợp tác thuận lợi.” - Cô hơi đỏ mặt nhưng cũng phải ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng bừng ấy.
Nguỵ Vũ Thừa cười cười, cùng đồng sự đi vào thang máy, thân hình cao gầy dần biến mất sau cánh cửa từ từ đóng lại.
Sau khi khách về, Tứ Nguyệt không tránh khỏi bị sếp sạc. Công ty của Nguỵ Vũ Thừa là khách hàng quan trọng của công ty, vậy mà cô không những không sớm chuẩn bị tài liệu cẩn thận, lại còn va vào người ta trên hành lang. May là khách hàng rất hài lòng với phương án truyền thông của bên cô nên cuối cùng giám đốc cũng thả cho cô đi.
Ngay lúc đó, Natalie chạy tới buôn chuyện: “Nghe nói bà va vào CTO của HA á.”
“Anh ta là giám đốc kỹ thuật của HA?” - Tứ Nguyệt gần như không thể tưởng tượng được, giật mình, hỏi - “Bà bảo tại sao anh ta lại tới đây?”
Natalie nhún nhún vai: “Ai mà biết?!”
Tứ Nguyệt hơi uể oải bóp trán, điện thoại di động chợt rung lên báo có tin nhắn.
“Tối nay tụ tập, đừng quên đấy, Roxy, 8 rưỡi.”
Tứ Nguyệt xem đồng hồ, nhắn trả lời: “Ừ, không quên đâu.”
“À, tối nay sẽ có bất ngờ thú vị nhá!”
Tứ Nguyệt lại khó kìm được, đưa tay bóp trán lần nữa. Bất ngờ thú vị? Còn có ai bất ngờ hơn chính cô hôm nay? Cô đã gặp lại Nguỵ Vũ Thừa cơ đấy! Thực sự cô có thể tưởng tượng cảnh lũ kia trợn mắt há mồm tối nay , khi cô buôn chuyện này.
*
Buổi tối, quán bar Roxy.
Khi Tứ Nguyệt đến, Đỗ Phi liếc mắt thấy cô, vẫy tay: “Đây!”
“Uống gì? Bols(1) trứng, cam hay blackcurrant(2)?” - Đỗ Phi gọi người phục vụ, hỏi thành thạo.
“Không uống rượu có được không?”
Thật ra Tứ Nguyệt muốn uống soda, lời nói của cô làm cho lũ bạn cả trai lẫn gái đang ngồi gào lên, bảo:
“Chơi hết mình mà đòi không uống rượu là thế nào? Mà rượu này độ cồn thấp thế, say làm sao được!”
“Blackcurrant” - Tứ Nguyệt đành chịu.
“Rồi, bắt đầu nhé?” - Đỗ Phi lấy vỏ chai rượu đặt nằm ra giữa bàn, ngón tay vươn tới xoay nhẹ - “Luật chơi như cũ.”
Vỏ chai quay đều mươi vòng, từ từ dừng lại, miệng chai chỉ vào Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt thở dài, không nói gì, uống non nửa ly rượu ngọt mùi blackcurrant, viên đá chạm vào thành cốc kêu lanh canh.
“Câu hỏi thứ nhất, hơi bị đơn giản á.” - Một đứa nói - “Tứ Nguyệt, một tuần trở lại đây, cậu gặp được chuyện gì đáng kể nhất?”
“Chuyện đáng kể nhất…” - Tứ Nguyệt nghĩ ngợi một lát, trong lòng đã có câu trả lời - “là…”
“Ê, các cậu, bất ngờ thú vị đã đến!” - Đỗ Phi đột nhiên ngắt lời cô - “Các cậu quay đầu lại nhìn xem là ai!”
Áo phông polo đen, áo gió màu kaki khoẻ khoắn, tóc ngắn, mắt một mí.
Nguỵ Vũ Thừa.

______________

1. Bols: Một nhãn hiệu đồ uống có cồn của Hà Lan, chuyên các loại rượu mùi (liqueur).
2. Blackcurrant: Quả lý chua, thường được gọi là nho đen hay nho Hy Lạp.


***

Tim Tứ Nguyệt bỗng nhiên đập nhanh hơn. Cô cúi thấp đầu giấu mặt rồi uống một ngụm lớn chất lỏng màu tím sẫm trong ly. Bên tai cô, những tiếng kêu kinh ngạc thán phục vang lên.
“Tớ không hoa mắt chứ, Nguỵ Vũ Thừa à?”
“Thiên tài trẻ tuổi về lúc nào thế?”
“Ai gọi cậu đấy?”
Nhận bao ánh mắt đổ dồn vào, Nguỵ Vũ Thừa có vẻ thản nhiên điềm tĩnh hơn tất cả mọi người. Anh lần lượt bắt tay từng bạn học cấp 3, người thì vẫn nhớ tên, người thì không nhớ nên phải giới thiệu lại, bầu không khí thân mật dễ chịu.
Đến lượt Tứ Nguyệt, anh mỉm cười đầy ý vị sâu xa, chỉ nói: “Chào cậu.”
Tứ Nguyệt cầm tay anh, bàn tay mạnh mẽ ấm áp, chẳng biết có phải vì uống rượu không mà mặt cô đỏ lên, nóng bừng: “Chào cậu.”
“Tứ Nguyệt, cậu buôn tiếp chuyện đi.” Sau khi cả đám ngồi xuống hết, một đứa lại quay về chủ đề vừa nãy.
“Chuyện định buôn là về… cậu ấy” - Tứ Nguyệt thành thật chỉ về phía Nguỵ Vũ Thừa - “Sáng nay bọn tớ vừa gặp, cậu ấy là khách hàng mới của công ty tớ.”
“Trùng hợp thế á?”
“Sao lúc nãy cậu không kể?”
Cả lũ lại nhao nhao, Tứ Nguyệt chỉ đành cười: “Chứ không phải đang định nói thì các cậu ngắt lời à?”
Giọng Nguỵ Vũ Thừa vang lên vui vui: “Ừ đấy, tớ gặp lại Tứ Nguyệt, cũng ngạc nhiên lắm.”
“Phải rồi, phải rồi. Các cậu vốn có duyên mà. Cán sự Toán, cán sự Văn.” - Đỗ Phi nhìn vẻ ngượng nghịu của Tứ Nguyệt, thích thú nói đùa.
Tứ Nguyệt mím môi, chẳng biết nói gì, đành nhìn ly blackcurrant sắp cạn sạch.
Trong chốc lát, đám bạn cấp 3 quên luôn trò chơi, bắt đầu túm năm tụm ba tán gẫu. Rồi tay DJ của quán bar xưa nay vẫn ưa yên tĩnh này đột nhiên đổi nhạc sang bản “Đấu ngưu” giọng nữ. Không giống như Châu Kiệt Luân đọc rõ từng lời rap, nữ ca sĩ chẳng rõ tên đang cố gắng biến đổi bài hát theo phong cách hip hop tự do, nghe cũng mới lạ.
Tứ Nguyệt gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn theo giai điệu sống động, không kìm được, ngước mắt. Trong khung cảnh tối mờ, gương mặt của người con trai ngồi kia trở nên mơ hồ, chỉ còn thấy được những đường viền đẹp gọn gàng. Cô chợt ngơ ngẩn, nhớ lại tình cảm thầm lặng hồi đi học.
Thời cấp 3, cô và đám bạn điên cuồng hâm mộ Châu Kiệt Luân, lúc đó vẫn còn là một ca sĩ mới có vẻ hơi rụt rè. Khi ấy đĩa CD cũng hiếm chứ đừng nói là MP3. Mỗi ngày, đến giờ tự học, cả lũ đem băng nhạc nhét vào chiếc cassette bỏ túi màu đen, vừa nghe vừa làm bài tập, thấy thầy cô bước vào thì giả vờ như đang nghe băng tiếng Anh. Trên đường đến trường cũng cắm tai nghe, đạp xe băng băng, tóc bay bay trong gió sớm, đám con trai lẩm nhẩm “Song tiệt côn”, đám con gái thì thích “An tĩnh”. Chìm trong những giai điệu ấy, cả lũ cùng nhau lo kiểm tra Toán buổi sáng, lại chờ mong trận bóng rổ buổi chiều.
Ngày đầu đi học, thầy chủ nhiệm phân công cán sự các môn theo điểm thi đầu vào. Tứ Nguyệt dĩ nhiên làm cán sự Văn, còn anh chàng Nguỵ Vũ Thừa ngồi bàn sau hoá ra lại là trường hợp đặc biệt. Thầy chủ nhiệm hỏi: “Nguỵ Vũ Thừa, điểm Toán, Lý, Hoá của em đều cao, em muốn làm cán sự môn nào?”
Cậu học sinh cao lớn gãi đầu, nói đại: “Toán đi ạ.”
Thế là cả lớp đều biết, quái vật đạt điểm tuyệt đối trong các môn tự nhiên chính là cái cậu mắt một mí đẹp trai này.
Nhưng cậu ta cũng không phải dạng mọt sách, Tứ Nguyệt thường hâm mộ vì cậu ta không cần làm bài tập mà điểm vẫn cao chót vót. Khi cả lớp còn ngồi gào thét căm hờn vì bài kiểm tra Lý khó điên rồ, cậu ta ôm bóng rổ chuồn ra sân tập.
Một bữa nghỉ trưa, Tứ Nguyệt nằm nhoài ra bàn, đờ đẫn nghe băng, quyển lời bài hát bày trước mặt. Nguỵ Vũ Thừa từ sân bóng quay về, cúi xuống nhìn lướt qua: “Cậu cũng thích Châu Kiệt Luân?”
Ánh nắng buổi trưa từ ngoài chiếu vào, cậu ta thì đến gần như vậy, khoé môi cong cong đẹp như thế, Tứ Nguyệt thậm chí còn nhìn được mấy sợi râu lún phún bên mép cậu ta, cô không thấy khó chịu, chỉ có một cảm giác thật tươi trẻ.
Tứ Nguyệt bỗng dưng đỏ mặt, nhưng vẫn ra vẻ tự nhiên, gật đầu: “Đúng rồi.”
Cậu ta lơ đãng ngồi xuống bên cô, hỏi: “Cán sự Văn, sao bài tập làm văn nào cậu cũng viết dài thế?”
Tứ Nguyệt tức tối: “Thế còn cậu, chả thấy làm gì mà điểm Toán 10 phẩy?”
Nguỵ Vũ Thừa lại quen tay gãi đầu, thành thật nói: “Bài thi dễ quá ấy mà.”
Tứ Nguyệt nhăn mặt, sao cô không thấy dễ?
“Hay là thế này, môn tự nhiên cậu không hiểu bài nào thì hỏi tớ. Văn cổ điển gì gì, tớ hỏi cậu!” - Nguỵ Vũ Thừa suy nghĩ một lát rồi nói.
“Được, cùng tiến bộ!”
Họ dần thân nhau hơn. Tứ Nguyệt biết Nguỵ Vũ Thừa thích nhất bài “Đấu ngưu”, có lẽ là vì liên quan đến niềm đam mê bóng rổ. Mỗi lần vào sân, cậu ta nhai kẹo cao su, giơ ngón tay chỉ huy cả đội tấn công hoặc phóng thủ, động tác tranh bóng, khống chế bóng không hấp tấp cũng không chần chừ. Quanh sân, đám con gái từ lớp 10 đến lớp 12 điên cuồng hô “Nguỵ Vũ Thừa cố lên.”
Đợt ấy, tất cả những hiểu biết của Tứ Nguyệt về bóng rổ chỉ dừng ở câu “Lớp mình thắng bao nhiêu điểm”. Mãi đến khi môn Thể dục yêu cầu phải thi ba bước lên rổ, cô mới nhận ra mình đúng thật chẳng có năng khiếu gì cả. Vì vậy, hết giờ học, cô quay lại tìm Nguỵ Vũ Thừa, lúc này đang uống nước ừng ực, hỏi: “Có bí quyết gì để tập ba bước lên rổ không?”

***

“Cậu không phải trượt thể dục đấy chứ?”
“Ừm…” - Tứ Nguyệt thấy ngượng cả người.
“Tuần này tớ dạy cậu, nhưng cậu phải làm văn cho tớ cơ.” - Nguỵ Vũ Thừa cười ranh mãnh khoe hàm răng trắng tinh.
“Được rồi!”
Tứ Nguyệt là học sinh ngoan, thẳng thắn thông minh, thành tích học tập lại tốt, đối xử với ai cũng nhiệt tình. Mấy cậu trong đội bóng rổ đều sẵn sàng giúp cô luyện tập, bởi vì cô hiền, có bị cười là chơi kém, toàn mắc lỗi chạy bước, cô cũng không tức giận.
Đến ngày thi, Tứ Nguyệt cuối cùng cũng ném được đủ sáu quả vào rổ trong thời gian quy định. Cô chống tay lên đầu gối, há mồm thở dốc, ngoảnh về phía ông tướng Nguỵ Vũ Thừa đang ung dung bên kia, giơ ngón tay hình chữ V.
Nguỵ Vũ Thừa từ lan can nhảy xuống, vỗ vỗ tay: “Đi, mình đi ăn mừng tí đã!”
Hai người đến căng tin mua hai que kem chanh, một đồng một que. Kem màu vàng nhạt, bên ngoài là một lớp đá mỏng, cắn một miếng, bên trong có kem bọc sirô chanh, rất đã khát. Tứ Nguyệt chúm môi mút kem, miệng lúng búng nói: “Cảm ơn cậu nhé.”
Nguỵ Vũ Thừa cắn vài miếng hết que kem rồi cho tay vào túi: “Không có gì, cậu đừng quên giúp tớ làm văn là được.”
Bọn họ cùng đi về phía bãi gửi xe lấy xe đạp. Dưới nắng chiều, hai cái bóng thật dài đổ song song, lúc chạm vào, lúc cách ra. Bãi gửi xe đã vắng hoe, hệt như cả trường lúc này, ai đó huýt còi, họ vẫy tay tạm biệt.
Kỳ thi cuối năm lớp 10 sắp đến, thầy chủ nhiệm mở “trận càn” đột xuất, yêu cầu lục cặp cả lớp, mục đích là tịch thu hết những băng nhạc vô bổ. Lúc ấy, cuốn băng “Jay” của Tứ Nguyệt đang đặt trong máy Walkman của Nguỵ Vũ Thừa cũng hy sinh oanh liệt. Nguỵ Vũ Thừa tỏ ý xin lỗi, cô chẳng nghĩ ngợi, nói: “Không sao, thi xong sẽ được trả thôi mà.”
Thực ra, không nghe thì không nghe. Dù sao cũng gần thi, cả lớp không ai dám lơ là, trừ Nguỵ Vũ Thừa, mà ngay cả Nguỵ Vũ Thừa thì cũng vì không thuộc văn cổ điển, bị cô dạy Văn gọi xuống phòng giáo viên mắng gay gắt.
Thi xong, Tứ Nguyệt quay về trường lấy phiếu điểm, nhân tiện xem danh sách phân ban A - C. Hôm đó, Nguỵ Vũ Thừa không tới, bài thi Toán cũng để người khác cầm hộ. Ở phòng giáo viên, cô nghe được thầy dạy Toán vui vẻ ca ngợi cậu học trò cưng: “Cho vào đội tuyển Toán rồi, không khéo còn được giải nhất đem về ấy.”
Tứ Nguyệt tự nhiên nhìn ra sân bóng rổ bên ngoài cửa sổ. Đúng thật là không thấy hình dáng vô cùng quen thuộc trong đám con trai kia. Đáy lòng cô âm thầm buồn bã, vậy là… sau này họ cũng không học cùng lớp nữa.
Lớp 11 ở lưng chừng, tuy không căng thẳng thi cử như lớp 12 nhưng cũng chẳng còn cảm giác mới mẻ như lớp 10. Tứ Nguyệt chuyển ban C, đôi lúc đi qua lớp cũ, thấy có đứa gọi: “Cán sự Văn, bài làm văn của cậu giờ thành văn mẫu của lớp tớ nhá!” Có đứa thì kêu: “Không có cậu, mỗi lần kiểm tra chả ai che hộ, toàn bị túm.”
Nguỵ Vũ Thừa vẫn ngồi chỗ cũ. Không biết có phải ảo giác hay không, Tứ Nguyệt thấy sau khi đi luyện thi Olympic Toán trở về, cậu ta cao thêm một chút. Có lẽ vì suốt kỳ nghỉ hè không chơi bóng, nom cậu ta cũng trắng hơn nhiều.
Xoay cây bút trong tay, cậu ta cũng cười, hét lên: “Cũng chả ai giúp tớ làm văn nữa.”
Tứ Nguyệt mỉm cười tự nhiên duyên dáng: “Cậu mời tớ ăn kem chanh, tớ viết giúp cậu một bài.”
“Quá đáng giá á!” - Nguỵ Vũ Thừa bỏ bút đứng lên - “Đi, đi luôn!”
Nhưng dù sao họ cũng chẳng học cùng lớp, những cơ hội nói chuyện phiếm và vui đùa như vậy ngày một thưa dần. Và tất cả những tin tức về Nguỵ Vũ Thừa mà Tứ Nguyệt nghe được từ miệng lũ bạn, từ nội san của trường, chẳng có gì khác ngoài những đợt tập huấn đội tuyển, những giải thưởng Olympic Toán các cấp. Ở trong trường, anh chàng này luôn nổi bật đến mức không thể bỏ qua được.
Chớp mắt đã thi xong đại học, Tứ Nguyệt đỗ nguyện vọng 1, là một trường hạng khá ở tỉnh khác. Cô quay về trường cấp 3 lấy giấy báo trúng tuyển, nhìn ngắm từng cảnh vật trong trường, cảm thấy một chút tiếc nuối. Sau khi dạo quanh một vòng, Tứ Nguyệt đến chỗ gửi xe, chợt nghe ai đó gọi.
“Tứ Nguyệt!”
Là Nguỵ Vũ Thừa.
Cậu ta không thi đại học, bởi vì có thành tích xuất sắc ở Olympic Toán quốc tế nên được một trường đại học danh tiếng của Mỹ tuyển thẳng.
Nhìn thấy cậu ta ở bãi xe, Tứ Nguyệt nhớ về hai năm trước, bọn họ ăn kem, cùng đi đến đây rồi vui vẻ chào tạm biệt. Cô chợt thấy lòng chùng xuống, cúi thấp đầu che giấu cảm xúc, gượng cười nói: “Còn chưa chúc mừng cậu nhỉ, bao giờ thì đi?”
“Xong visa rồi, tháng tám bay. Nói thật là cũng hơi lo, một mình ra nước ngoài mà.” - Nguỵ Vũ Thừa gãi gãi đầu. Mặc cho người khác ghen tị thế nào, với Tứ Nguyệt, cậu ta vẫn tỏ ra thành thật - “Ở lại thực ra cũng tốt, mọi người học cùng nhau đông vui hơn.”
“Ừm, nhưng mà cậu thật là giỏi lắm lắm ấy!” - Tứ Nguyệt khen chân thành.
Nguỵ Vũ Thừa có vẻ ngượng ngập gãi gãi đầu: “Phải rồi, cậu còn nhớ cái này không?”
Cậu ta lắc lắc cái hộp nhỏ trong tay.
“Hồi lớp 10, thầy chủ nhiệm gom hết băng nhạc đi tiêu huỷ.” - Cậu ta nói nghiêm trang - “Tớ đi mua băng khác, trả cậu.”
Cậu ta mà không nói thì Tứ Nguyệt cũng quên nên khi nhận cuốn băng, cô cười tủm tỉm: “Cảm ơn cậu.”
Hôm đấy, Nguỵ Vũ Thừa mặc áo phông trắng, đứng dưới nắng gắt, trông cao ngất như cây bạch dương, cậu ta nhếch môi cười cười, trên thái dương còn lấm tấm mồ hôi: “Cậu… nhớ nghe kỹ lại một chút nhé.”
Sau đó, Tứ Nguyệt về nhà, nhưng không mở hộp băng.
Khi ấy đã bắt đầu có máy nghe MP3. Nhân dịp cô đỗ đại học, bố mẹ thưởng cho một chiếc. Dù dung lượng rất nhỏ, chỉ có thể lưu được hơn chục bài, cô không chần chừ đem “Đấu ngưu” đặt ngay đầu danh sách.
Rồi cô rời quê, học đại học, đi làm, vẫn luôn mang theo hộp băng bên người nhưng không mở ra lần nào, như thể hộp băng nho nhỏ đang ẩn giấu tâm sự của chính mình.
Bởi vì ký ức thời trung học đã ngừng lại vào ngày hè trời xanh mây trắng nọ, cùng với người con trai tuấn tú kia, bay qua đại dương.
“Chúng mình tiếp tục chơi đi!” - Trong đám bạn có đứa lên tiếng rủ - “Chơi trò Liều khai thật.”
Tứ Nguyệt bừng tỉnh lại, thấy một đứa xoay cái chai trên bàn.
Trùng hợp thế nào, lại trúng Tứ Nguyệt. Cô hơi lúng túng nhìn ly rượu đã trơ đáy, nghe Đỗ Phi nói quả quyết: “Rót ly nữa.”
“Ừm, hỏi cái gì?”
“Hồi trước cậu yêu thầm ai trong số mấy trai đẹp ngồi đây?” - Không biết đứa xấu xa vô đạo đức nào đặt câu hỏi như vậy.
Bất giác Tứ Nguyệt lại đỏ mặt.

***

Bất giác Tứ Nguyệt lại đỏ mặt. Cô nuốt hết ngụm rượu trong miệng, không dám nhìn phản ứng của ai, chẳng thể làm gì hơn là chỉ bừa vào anh chàng ngồi cạnh: “Bé Bự, hồi cấp 3, tớ thầm yêu cậu đấy!”
“Bé Bự”, bây giờ cao gầy chứ không béo nữa, tỏ ra kinh hãi: “Thật à? Mình ngồi cùng bàn lâu thế, sao cậu không nói sớm? Nếu biết thì tớ đã chả cưới vội, chờ cậu.”
Cả lũ cười ha hả, cũng tha cho Tứ Nguyệt.
Tối nay, vì Nguỵ Vũ Thừa mới về, không khí càng thêm hào hứng, quay đi quay lại đã gần nửa đêm.
Ra khỏi quán, cả lũ phân công ai ngồi chung xe với ai. Hỏi một vòng, hoá ra Nguỵ Vũ Thừa và Tứ Nguyệt lại về cùng đường, Đỗ Phi đẩy luôn Tứ Nguyệt sang phía anh: “Nhớ đưa người ta về nhá!”
Đỗ Phỉ được bạn trai qua đón rồi, Tứ Nguyệt hơi lúng túng, đành lên xe với Nguỵ Vũ Thừa. Cô hơi say nhưng lại ham nói: “Sao cậu lại chấp nhận làm liều chứ không chịu khai thật?”(1)
Nguỵ Vũ Thừa nhẹ nhàng đem áo gió khoác lên người cô, cười bâng quơ: “Cậu cũng thế còn gì. Cậu chọn khai thật, nhưng có thật là khai thật không?”
“Ơ…” - Tứ Nguyệt hơi ngớ ra - “Gì cơ?”
Mắt Nguỵ Vũ Thừa sáng lên, anh cười, lắc đầu: “Không có gì.”
Xe đến dưới nhà, Nguỵ Vũ Thừa đưa cô xuống, ân cần dặn: “Nghỉ ngơi cho khoẻ, hai hôm nữa gặp lại.”
Mãi sau, Tứ Nguyệt mới hiểu “hai hôm nữa” nghĩa là sao.
Đó là ngày tổ chức lễ ra mắt sản phẩm của khách hàng bên cô. Công ty internet non trẻ này thu hút sự chú ý vì đã triển khai một hệ thống mạng mới. Từ sáng sớm, Tứ Nguyệt phải đến địa điểm tổ chức sự kiện, lo liên lạc với truyền thông, đón khách, phát quà.
Đúng hôm ấy, một đồng sự phải đi viện vì bị viêm dạ dày cấp tính, chỉ còn mỗi mình Tứ Nguyệt, cô cảm thấy thật khó đỡ. Y như rằng, trong cơn hỗn loạn, cô nhầm mấy đơn vị truyền thông hạng A thành hạng B, chỗ đón khách bị nghẽn lại một chút. Ngay lập tức, đám phóng viên kêu ca luôn miệng.
Nhân viên PR, đại diện truyền thông, thêm cả quan khách.., tình hình rối tung lên, Tứ Nguyệt càng cuống. Mãi đến khi sếp cô chạy ra, đầu tiên là xoa dịu đám báo đài, sau đó bổ sung quà tặng, mọi việc mới tạm yên. Rồi sếp trừng mắt nhìn cô, hạ giọng: “Cô qua đây.”
Trận mắng này nặng lời hơn hẳn những trận trước, Tứ Nguyệt bật khóc mấy lần, lại không thể trình bày về chuyện đồng sự đi viện, chỉ biết cúi đầu nghe mà chẳng nói được lời nào.
Buổi lễ bắt đầu, sếp quay vào hội trường, bỏ lại đống lộn xộn bên ngoài cho cô giải quyết nốt. Tứ Nguyệt hít sâu để nuốt nước mắt, lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Một bóng người xuất hiện bên phía tay trái cô.
Nguỵ Vũ Thừa mặc bộ complet tối màu, thân hình mảnh khảnh tựa vào tường, hai tay đút túi quần, cứ thế nhìn cô. Ánh mắt anh rất dịu dàng, ẩn chứa nét an ủi nhẹ nhàng.
Tứ Nguyệt thấy bối rối. Không gượng được dù chỉ là một nụ cười mỉm, cô quay mặt, vội vã sắp xếp tài liệu. Nguỵ Vũ Thừa dường như muốn đến bên cô nhưng anh mau chóng bị ai đó gọi đi.
Tứ Nguyệt thở dài một hơi, điện thoại trong túi khẽ rung lên. Cô mở ra xem, một số lạ gửi tin nhắn: “Xong việc đừng về vội.”
Sự kiện chấm dứt thì đã gần năm giờ, Tứ Nguyệt mang một số giấy tờ và mấy món quà lưu niệm còn thừa về công ty. Cô chợt nhớ tới tin nhắn kia, lấy điện thoại ra xem. Hết pin.
Kệ thôi vậy.
Cô đang chán nản nên không muốn về nhà. Đi ngang qua quán café dưới chân văn phòng, cô đẩy cửa bước vào, gọi một cốc latte to, bưng chiếc cốc sứ trên tay nhưng chẳng uống ngụm nào. Nhét tai nghe nghe nhạc, chẳng biết từ bao giờ iPod đã được đặt sẵn ở chế độ chơi đi chơi lại một bài. Tiếng hát của Châu Kiệt Luân nhạt nhoà không rõ: “Nói đi, sao lại đến trước mặt tao, tao ném bóng, ngập tràn lửa giận, tao muốn đánh mày lâu lắm rồi, đừng trốn…”
Tứ Nguyệt chợt thấy buồn. Ngày nào cũng chịu đựng những ánh mắt xét nét của cấp trên, những kèn cựa trong văn phòng, những lời rỉ tai về các kiểu luật bất thành văn…, nếu người ta có góc cạnh thì cũng đã bị mài nhẵn lì cả rồi. Đâu giống như ai đó, lúc nào cũng sáng láng đáng khen.
Ngoài cửa sổ trời tối dần, bỗng nhiên có người đẩy cửa bước vào, đi tới trước mặt Tứ Nguyệt, gần như đường đột kéo cô đứng dậy.
Cốc cà phê đã nguội ngắt trong tay sóng sánh suýt đổ, Tứ Nguyệt ngẩng lên và thấy Nguỵ Vũ Thừa.
Anh mím chặt môi, ánh mắt có vẻ khắc khoải, lại có vẻ lo âu. Anh trầm giọng: “Đi, mình đến một nơi.”
Tứ Nguyệt nhìn anh ngơ ngác, không biết làm thế nào mà anh tìm được chỗ này. Chắc chắn anh vừa từ điểm tổ chức sự kiện chạy vội đến đây, vẫn mặc complet đi giày da như ban nãy, chỉ có cà vạt bị nới lỏng và hai khuy cổ áo không cài: “Tìm cậu mãi, giờ mới thấy. Sao lại tắt điện thoại?”
“Hết pin thôi.” - Tứ Nguyệt vừa ấp úng thanh minh đã bị anh kéo ra xe, vẻ mặt cô vẫn còn hơi hoảng hốt - “Đi đâu?”

***

Giọng anh dịu hẳn lại: “Đi chơi bóng.”
Anh lái xe đưa Tứ Nguyệt đến một khu phố mà cô chưa tới bao giờ, mở cốp sau lấy ra một quả bóng rổ ném cho cô: “Còn nhớ ba bước lên rổ không?”
Tứ Nguyệt cười méo xẹo, rồi lại không nỡ từ chối ý tốt của anh.
“Sai rồi! Chân kia!”
“Chạy bước rồi!”
“Bao năm rồi mà không tiến bộ là sao?”
Cô mắc lỗi liên tục, cuối cùng ôm luôn bóng chạy thẳng đến chân cột rổ, ném mạnh. Trong bóng tối lờ mờ chỉ thấy “bịch” một tiếng rồi bóng bật trở lại mặt cô. Tứ Nguyệt vừa định tránh thì đã có người bên cạnh vươn tay, dễ dàng bắt lấy quả bóng.
“Thế nào? Thấy đỡ hơn không?” - Nguỵ Vũ Thừa lơ đãng xoay bóng - “Nếu vẫn chưa thấy đỡ, tớ còn có tuyệt chiêu.”
Vận động một lúc xong, tâm trạng đúng là khá hơn nhiều, Tứ Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, tự hỏi cái gì mới là tuyệt chiêu.
Anh lười nói, ném cái khăn tay cho cô lau mồ hôi, vặn người một cái hệt như thuở còn teen: “Đi ăn gì đi.”
Tiếc là tìm khắp thành phố lớn này mà không thấy loại kem que vị chanh ngày trước. Họ đành vào DQ(1), gọi mỗi người một phần Blizzard(2). Ngồi ăn trong ánh sáng dìu dịu của quán, Tứ Nguyệt múc từng thìa kem, nghe Nguỵ Vũ Thừa nói: “Chuyện công việc thì cứ từ từ rồi sẽ ổn thôi, ai mà không có sai sót?”
Tứ Nguyệt ậm ừ, không ngẩng đầu.
“Thật ra muốn liên lạc với cậu lâu rồi, nhưng lại sợ qua từng ấy năm, không nhận ra nhau nữa.”
“Giờ đã liên lạc đấy thôi!” - Tứ Nguyệt gượng gạo cười cười - “Bạn cấp 3, làm gì mà không nhận ra?”
Nguỵ Vũ Thừa im lặng một lát, xe đã chạy đến nhà Tứ Nguyệt. Cô nói cảm ơn, đang định xuống xe thì anh đột ngột lên tiếng: “Cậu còn nhớ hộp băng tớ đưa cậu không?”
Tứ Nguyệt hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.
“Cậu…” - Nguỵ Vũ Thừa định nói rồi lại thôi, khuôn mặt đẹp trai thoáng nét băn khoăn - “Không có gì, nghỉ ngơi đi nhé, ngủ một giấc cho khoẻ.”
Tứ Nguyệt về nhà, đơn độc nhốt mình trong căn phòng bé xíu, cảm giác chán nản lại dâng lên càng lúc càng mãnh liệt.
Vì sao cô kém cỏi đến thế? Còn anh… lại càng ngày càng nổi bật. Nếu họ giống như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, mọi thứ sẽ cứ thế lặng lờ trôi đi. Nhưng hết lần này qua lần khác, họ gặp lại, anh còn thấy rõ cô vụng về ngớ ngẩn nhường nào.
Thêm nữa, vì cái gì mà anh đối xử tốt với cô? Chơi bóng, ăn kem… toàn những chuyện trẻ con… anh đều nhớ rõ, thậm chí còn nhớ cả hộp băng.
Tứ Nguyệt trằn trọc trên giường hồi lâu rồi lại dậy bật đèn, không ngăn được ánh mắt đảo qua chỗ giá sách. Tầng thứ hai từ dưới lên, số băng nhạc đã mua năm xưa đều cất ở đó. Cô ngồi thụp xuống, cẩn thận lục tìm.
Bên ngoài hộp băng đã phủ một lớp bụi mỏng, Tứ Nguyệt đưa ngón tay quệt quệt, vẽ ra mấy vệt mảnh mảnh. Trên bìa, anh chàng mặc áo sơ mi kẻ carô vàng, tóc lượn sóng, đeo tai nghe, lơ lửng giữa không trung, thảnh thơi sung sướng. Chính là hộp này.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lần đầu tiên mở hộp băng, rút tập lời bài hát, một tờ giấy nhẹ tênh rơi xuống.
Đột nhiên, tim như bị ai đó bóp nghẹt, Tứ Nguyệt nín thở, cố nhìn rõ hai dòng hàng chữ trên tờ giấy: “Tứ Nguyệt, tớ muốn biết… có thể làm bạn đặc biệt của cậu được không?”
Sau đó là một dãy số kèm theo lời nhắn: “Cậu dùng QQ chứ?”
Tứ Nguyệt cứ ngồi yên như vậy, chỉ trong giây lát, cô nhận ra đó là chữ của Nguỵ Vũ Thừa. Cô đã bỏ qua lời mời này thật lâu, cô liếc xuống năm phát hành băng nhạc, năm 2000.
Tròn 10 năm.
Không hề dự liệu, Tứ Nguyệt bật khóc, vừa khóc vừa bật máy tính, vào QQ, tìm chủ nhân dãy số. Người đó đặt avatar bình thường hết mức, hình con chim cánh cụt, nickname là “Cán sự Toán”.
Tứ Nguyệt nhấn nút “Gửi lời mời kết bạn”, rồi chẳng hy vọng gì, ngơ ngơ ngóng bầu trời đêm. Nhưng mà chỉ vài giây, bên kia đã báo nhận lời. Ngay sau đó, hình avatar ấy nhấp nháy, gửi sang câu chat đầu tiên: “Hi, chờ cậu lâu lắm rồi.”
Nước mắt Tứ Nguyệt vẫn dường như không thể ngừng, lã chã rơi, chẳng rõ vì tình cảm thầm kín non nớt kia, hay chỉ bởi vì khoảng thời gian đã lặng lẽ phí hoài. Ngón tay cô đặt trên bàn phím nhưng không gõ được chữ nào. Qua một lúc lâu, khi cô gần như chắc chắn rằng bên kia không nói gì nữa, điện thoại vang lên.
Tiếng Nguỵ Vũ Thừa: “Tớ đến dưới nhà cậu rồi.”
Tứ Nguyệt xuống nhà, thấy anh tựa vào xe, lẳng lặng nhìn về phía cô. Cô do dự dừng lại, nhưng anh đã đứng thẳng dậy, bước nhanh tới, không để cô từ chối, ôm cô vào lòng.
Tối nay, họ ngồi trong xe của Nguỵ Vũ Thừa, nói với nhau rất nhiều điều. Anh kể về nỗi khó khăn khi một thân một mình đi du học, kể về nỗi thất vọng khi không thấy cô đáp lại, kể về cảm giác bất lực khi ở quá xa. Cuối cùng, anh hỏi: “Em biết tại sao hôm trước anh muốn qua công ty em không?”
Tứ Nguyệt lắc đầu, dáng điệu ngờ nghệch rất dễ thương.
Anh cười, ánh mắt vẫn ranh mãnh như hồi mới lớn: “Bởi vì qua phòng marketing thấy tên em. Anh nghĩ, lần này anh không thể bỏ lỡ nữa.”
Tứ Nguyệt vừa khóc vừa cười, đến bây giờ mới thấy mệt không chịu nổi, từ từ ngả ra ghế lơ mơ ngủ. Nhạc trong xe vừa nhảy đến bài tiếp theo, “Không thể mở lời”.
“Chỉ cần mở lời để em biết, rằng tôi sẽ che chở em, chọc em cười. Em quan trọng với tôi biết bao, lặng im nghe em nũng nịu, ngắm nhìn em ngủ đến già.”
“Tứ Nguyệt, em muốn nghe anh khai thật không?” - Anh nghiêng qua, dịu dàng hôn lên trán cô - “Hôm trước ở quán bar chưa nói.”
Tứ Nguyệt nửa thức nửa ngủ, chỉ “Ưm” một tiếng.
“Nếu như hôm đó có người hỏi anh có yêu thầm ai không…” - Anh dừng một chút, cúi đầu nói - “Anh sẽ trả lời là có. Người đó là em. Trước giờ vẫn là em.”
Tứ Nguyệt vẫn nhắm mắt, lại cảm thấy thật lạ lùng.
Đúng vậy, trên thế giới này, còn có điều gì tốt đẹp hơn những năm tháng thanh xuân, que kem chanh mát lạnh, và tình cảm thầm kín được đáp lại?
Hết
______________

1. DQ: Chuỗi cửa hàng kem (và nhiều món khác) của Diary Queen, xuất phát từ Mỹ, có mặt ở nhiều nước châu Á, trừ Việt Nam!
2. Blizzard: Xin mời dùng Google tìm theo từ khoá “DQ Blizzard” để xem hình ảnh cụ thể.

No comments:

Post a Comment

Leave your comment here, and please check back in 1 or 2 days for a reply. Thank you :)

Click Subscribe by email to be announced when new comments are added :)

Hãy để lại comment và quay lại trong 1 hay 2 ngày để xem trả lời. Cám ơn :)

Hay có thể click Subscribe by email để được thông báo khi có comment mới :)