Tuesday, May 18, 2010

Sweet things do happen, sometimes :)

Is it worth holding on? Is it worth letting go? There are such good memories between us...but you're the one giving up...letting me go...why should I hold on, when you're way better without me...I guess this is it.... :) Live well and be happy :) And you, little boy, a so-trusted-in-him and innocent boy, I don't want to explain myselft anymore, all I ever wanna do is protecting you from getting hurt, but it seems that you don't know and there are lots of misunderstandings....so....may b I should go, my mission turned in to impossibility and hurt...well, live well, keep holding on, be happy :)


To my most beloved boys :) DES :) I love you guys...

-- 5:30 --
RENG RENG RENG !!!

- Ư … ư … ư …. Nhức đầu quá!
Tôi rên rỉ khi nghe tiếng đồng hồ réo inh ỏi. Sao đầu tôi đau như búa bổ thế này.
- Kì vậy ta. Haizz …
Tôi thở dài, ôm cái đầu nhức nhối đi vào nhà tắm. Vừa đánh răng, tôi vừa cố nhớ lại lí do tại sao mình thức khuya tối qua. Khi nhớ ra … Cạch …leng keng … Tôi làm rơi bàn chải đánh răng xuống bồn rửa mặt.
- Thôi chết, hôm nay có bài kiểm tra Sử một tiết. Mình chưa học bài!!!
Tôi la như điên. Hối hả tắm rửa thay đồ với tốc độ “ánh sáng”. Thôi tiêu rồi. Lần này tiêu thật rồi. Sau khi quần áo đã chỉnh tề, tôi với lấy cái cặp rồi ù chạy xuống nhà bếp. Vừa thấy tôi, má hỏi :
- Chuyện lạ nha. Bé Linh dậy sớm vậy. Ăn sáng rồi đi học con.
- Chết con má ơi! Hôm nay kiểm tra một tiết Sử mà giờ này con chưa có chữ nào trong đầu hết á. Tiêu con rồi huhuhu.
Tôi uể oải ngồi vào bàn ăn sáng với cuốn tập Sử mở ra kế bên. Trời ạ! Sao mà nhiều thế này. Làm sao học hết kịp.
- Mấy ông nước ngoài đánh nhau có liên quan gì đến Việt Nam đâu chứ.
Tôi vừa lẩm bẩm, vừa cho lát bánh mì vào miệng.
- Ai bảo con không chịu học từ trước. Thôi thôi khỏi cãi. Ăn mau rồi vô trường ôn bài tiếp đi cô nương.
Tôi toan mở miệng cãi lại thì má đã “chặn họng” tôi rồi. Tôi đành ấm ức ăn hết bữa sáng trong tâm trạng cực kì bực mình.
Vừa chạy xe đạp đến trường tôi vừa lẩm nhẩm lại bài học. Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến tôi giật cả mình :
- Linh!!! Đi sớm vạ. Sao không rủ tui đi chung. Nãy tui ghé nhà, má nói Linh đi rồi.
Đó là Hòa – thằng bạn chí cốt của tôi. Hòa và tôi học chung với nhau từ hồi … mẫu giáo. Rồi lên cấp 1, cấp 2, tới tận bây giờ là lớp 9, chúng tôi vẫn học chung với nhau. Tôi quay lại ngán ngẫm trả lời Hòa:
- Ừ. Tại tui chưa học bài Sử nữa. Chết tui rồi Hòa ơi.
- Xì. Tưởng gì. Tui học hết rồi. He he he.
Tôi tròn xoe mắt nhìn Hòa:
- HẢ??? Hòa nói thiệt hả???
- Trời. Tui gạt Linh làm gì. Chuyên Sử như tui mà chưa học bài à. Linh coi thường tui quá.
Hòa vỗ ngực tự hào. Ừm, cũng đúng. Hòa được chọn vô đội tuyển chuyên Sử và Toán của trường tôi – hai môn tôi cực kì ghét. Còn tôi được chọn vào đội tuyển chuyên Anh của trường – môn mà Hòa cũng ghét cực kì. Thật kì lạ. Mãi nói chuyện, tôi và Hòa không nhận ra chúng tôi đã đến trường. Tôi thở dài ngao ngán:
- Tiêu tôi rồi Hòa ơi. Sao thuộc hết bài kịp đây.
- Thôi khỏi lo nữa. Vô trường ngồi tụng tiếp đi, được nhiêu hay bấy nhiêu. Để tui gửi xe dùm cho.
Hòa cười trấn an tôi rồi giành lấy chiếc xe từ tay tôi, dắt đi.
- Cám ơn Hòa nha.

-- 7:00 --
TÙNG!!! TÙNG!!! TÙNG!!!
Tôi đứng cả tim.Trời ơi. Tôi chưa thuộc hết bài nữa. Chết rồi.Tôi đau khổ xếp hàng lên lớp chung với Hòa.Vừa “lết” lên lớp, tôi vừa ráng dò lại bài lần cuối.Sau khi đã “an tọa” vào chỗ ngồi quen thuộc của mình thì Hòa cũng ngồi xuống cạnh tôi. Thật kì lạ là từ lúc học cấp HAI đến giờ, thì năm nào Hòa và tôi cũng ngồi cạnh nhau cả (dù chúng tôi học ngang nhau) Ngộ thật. Nhưng thật sự là tôi cũng cảm thấy rất vui khi ngồi cạnh Hòa. Trong khi Hòa hăng hái chuẩn bị giấy viết làm kiểm tra thì tôi đau khổ ngồi “tụng” tiếp bài Sử. Thấy thế, Hòa an ủi:
- Trời ơi! Linh ơi! Lát tui chỉ cho, tui hứa đó. Khỏi lo nữa nha.
Tôi đành cười trừ để Hòa yên tâm. Thế rồi, thầy Sử bước vào lớp với sắp bài kiểm tra trên tay. Sau khi ổn định lớp, thầy bắt đầu phát đề. Tôi nhìn vào bài mà choáng váng:
- Ừm … để xem. Câu 1, 2 chắc làm được. Còn câu 3,4 … Ôi … câu này mình chưa kịp học.

Tôi liếc qua thấy Hòa đang say sưa ngồi viết. Tôi đành cắn bút ngồi làm câu 1, 2. Còn câu 3,4 chắc … để sau … Ôi … Sau khi hoàn thành được 2 câu, tôi nhìn qua Hòa cầu cứu. Hòa đã làm xong bài rồi, thấy tôi nhìn, Hòa khẽ hỏi :
- Câu mấy?
- Câu 3, 4.
Hiểu được ý tôi, Hòa bắt đầu đọc bài cho tôi chép. Nhưng không ngờ trời xui đất khiến sao mà thầy lại quay qua quan sát khu vực tôi lúc đó. Thấy miệng Hòa mấp máy, thầy gọi:
- Hòa. Đem bài lên đây cho thầy!!!
Hòa đứng dậy ấp úng :
- Nhưng … nhưng… thưa thầy … con chỉ …
Đột nhiên thầy gọi tôi :
- Linh, Hòa hỏi bài hay chỉ bài con vậy. Nếu Hòa chỉ bài con thì thầy sẽ cho hai bài Một điểm hết .
“Một điểm ư? Không! Không! Không đời nào! Không thể như thế được!”
Một giọng nói đang gào thét trong đầu tôi.
“Đổ hết tội cho Hòa và mày sẽ không sao hết.”
Không được. Hòa là bạn thân của tôi.
“Nhưng nếu nhận thì mày sẽ bị Một điểm đó.”
Ôi … Tôi run rẩy trả lời thầy:
- Thưa thầy bạn … hỏi … bài … con.
Hòa sững sờ nhìn tôi. Trong giây lát tôi tưởng như Hòa sẽ thanh minh với thầy nhưng không … Hòa chỉ cuối gầm mặt rồi đem bài lên nộp thầy.

-- 9:00 -- Giờ ra chơi --
Tôi đã làm gì thế này??? Tôi đã hại người bạn thân nhất của mình. Tôi bị làm sao thế này??? Suốt hai tiết sau, tôi chẳng dám nhìn mặt Hòa. Còn bây giời thì Hòa đã bỏ đi đâu mất rồi. Tôi tìm từ đầu giờ ra chơi đến giờ chẳng thấy Hòa đâu cả. À không! Tôi còn một chỗ chưa tìm: Sân thượng - nơi ưa thích của Hòa. Quả thật tôi đã không nhầm. Khi vừa lên sân thượng, tôi đã nhìn thấy Hòa đang nằm dài trên đây rồi. Tôi lấy hết can đảm tiến về phía Hòa:
- Xin lỗi Hòa. Tui …
Hòa đột ngột đứng dậy bỏ đi.
- Hòa, tui xin lỗi mà. Làm ơn nghe tui nói đi.
- Bạn không cần xin lỗi tôi. Tôi không muốn nghe. Để tôi yên .
Hòa không thèm nhìn đến mặt tôi, bỏ đi một nước.
-- 11:30 -- Giờ ra về --
Tôi đứng đợi thầy Sử ở phòng Giáo Viên.Vừa thấy thầy, tôi vội đuổi theo:
- Thầy ơi, con có việc muốn trình bày.
Sau khi nghe tôi nói hết sự thật, thầy hết sức ngạc nhiên. Sau đó thầy bảo tôi:
- Thầy hiểu rồi.Vậy thì thầy sẽ cho bài của con và Hòa là Năm điểm xem như là cảnh cáo hai đứa. Hy vọng con sẽ rút kinh nghiệm sau sự việc này.
Tôi như trút được phần nào gánh nặng trong lòng (Tuy có hơi thất vọng về điểm số của cả hai đứa.Haizz) .Rối rít cám ơn thầy, tôi ù chạy về phía nhà gửi xe “Hy vọng Hòa chưa về.” Tôi nhủ thầm. Sau khi lấy xe của mình, tôi đứng ngay trước nhà xe đợi Hòa (Vì ngày nào Hòa cũng ở lại trễ để đá cầu với đám bạn hết). Vừa thấy Hòa, tôi gọi với theo:
- Hòa … Hòa đợi tui với .
Nhưng Hòa lờ như không nghe, nhảy lên xe chạy mất. Tôi cũng vội vàng leo lên xe đạp đuổi theo Hòa.Vừa chạy tôi vừa gọi lớn:
- Hòa đợi chút. Nghe tui nói cái này nè. HÒA …
Ôi con trai có khác, chạy nhanh quá đi thôi. Tôi đạp muốn hụt hơi mà vẫn không bắt kịp Hòa. Đột nhiên có một cái ‘ổ gà’ xuất hiện giữa đường, do chạy nhanh nên tôi tránh không kịp thế là: RẦM . Tôi ngã nhào xuống đường, chiếc xe đạp cũng ngã theo và đè lên người tôi. “UI . Đau quá” Tôi rên lên đau đớn nhìn xuống cánh tay chảy máu của mình. Bỗng, Hòa từ đâu chạy đến dựng chiếc xe đạp lên rồi hối hả đỡ tôi dậy:
- Có sao không Linh? Có bị trầy không? Có gãy tay không? – Đột nhiên, Hòa hạ thấp giọng - Xin lỗi …
Tôi vội nói:
- Không. Tui mới là người phải xin lỗi Hòa. Tui không biết lúc đó tui nghĩ sao nữa. Tui vừa gặp thầy để kể lại toàn bộ sự thật, mong thầy giữ nguyên điểm cho Hòa, nhưng mà thầy chỉ cho tui và Hòa có Năm điểm à. Tôi thật sự xin lỗi Hòa. Hòa tha lỗi cho tui nha.
Hòa ngạc nhiên nhìn tôi 5 giây, rồi rút trong túi ra cái khăn tay, quấn quanh cánh tay đang chảy máu của tôi. Vừa dùng tay thắt nút cho cái gạc tự chế, Hòa vừa cười nói:
- Năm điểm hay nhiêu cũng được. Cái quan trọng bây giờ là Linh nè. Con gái gì mà chạy xe nhanh thấy sợ luôn. Té vầy là nhẹ đó. Sau này muốn nói chuyện với tui thì kêu lớn lên tui mới nghe, chứ đừng đuổi theo như vậy, nguy hiểm lắm, biết chưa!
Hòa cười rồi, như vậy có nghĩa là: Hòa đã tha lỗi cho tôi rồi. Tôi ôm chầm lấy Hòa:
- Cám ơn Hòa nha. Hòa bỏ qua cho tui rồi phải không???
Đột nhiên, mặt Hòa đỏ lên, Hòa tằng hắng mấy cái rồi nói:
- Ai nói tui tha cho Linh. Bao tui ăn KFC đi rồi tính gì thì tính.
Tôi cười vui sướng ôm chầm lấy Hòa lần nữa, lúc này mặt Hòa còn đỏ hơn ban nãy nữa:
- Ừa. Tui cho Hòa ăn ‘bể bụng’ luôn.
* Trưa hôm đó, mặc dù đã gần mười hai giờ trưa nhưng trời lại dịu nắng, đẹp hơn bao giờ hết. Trái ngược với buổi sang âm u. Người ta thấy có hai cô cậu học sinh cùng đi bộ bên nhau – kế bên là hai chiếc xe đạp được câu con trai dắt, còn cô bé thì ôm lấy cánh tay bị đau của mình. Hai người cười đùa vui vẻ trông thật hạnh phúc bên nhau. Đấy, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả, miễn là chúng ta biết mở rộng lòng và đón nhận chúng *
______________ THE END _______________

Written by Như :) with a nice note, i am not gonna publish it, but she's a nice friend, may b a nicest friend I have ever got :) tried to talk me into getting back my best boy friends, thnx girl, but I'm a "headstrong" girl, and I do believe in faith, so if we're really Destiny, we will meet again someday somewhere somehow :)

No comments:

Post a Comment

Leave your comment here, and please check back in 1 or 2 days for a reply. Thank you :)

Click Subscribe by email to be announced when new comments are added :)

Hãy để lại comment và quay lại trong 1 hay 2 ngày để xem trả lời. Cám ơn :)

Hay có thể click Subscribe by email để được thông báo khi có comment mới :)